Lăng Huyền Phong vô cùng lo lắng, như vậy phía Văn lão đầu đã có hành động mới. Lần này bọn chúng đã công khai gây ra một loại đại dịch mới, khiến cho Lăng Huyền Phong nhớ đến dịch SARS ở địa cầu kiếp trước. Năm 2002, SARSr-CoV đã lây lan cho hơn 8000 người chỉ trong một thời gian ngắn! Nếu như tình hình ở Trạm Lư thôn không được kiểm soát tốt, lây lan mạnh mẽ ra toàn đế quốc giống như SARS… Lăng Huyền Phong không dám nghĩ tiếp. Đến lúc ấy… số lượng cương thi là bao nhiêu? 10 vạn? Trăm vạn? Hay là…
Lăng Huyền Phong rùng mình. Văn lão đầu, vì quyết tâm hồi sinh Trụ Vương và xây dựng thế lực, ngươi dám làm chuyện đó sao?
Đúng lúc này, một giọng nói làm hắn tỉnh lại:
– Thiếu gia! Thiếu gia!
Quay đầu lại, Lăng Huyền Phong nhìn thấy người quen:
– Sao các ngươi lại ở đây?
Phía trước hắn có 3 nam tử hán mặc đồ đen, ở trêи ngực áo có thêu một chữ “Lăng” màu tím, mặt mũi vô cùng quen thuộc…
– Lý Mục, Trương Lâm, Trương Phương tham kiến tam thiếu gia!
Gật đầu một cái, Lăng Huyền Phong hỏi:
– Lăng gia nhận được thư của ta rồi?
– Hồi thiếu gia, đúng vậy. Lần này chúng ta đến đây, mang theo ngân phiếu 200 vạn kim tệ, đồng thời được lệnh ở lại để nghe thiếu gia sai sử!
200 vạn kim tệ? Không tồi! Như vậy là bớt mối lo tiền bạc. Còn 3 gã Ảnh Vệ này, được chân sai vặt cũng không tồi, vừa lúc hắn nghĩ ra điều gì:
– Lý Mục! Các ngươi ngày trước đều đã từng lưu lạc giang hồ?
– Hồi thiếu gia, chỉ có nhị đệ và tam đệ, còn thuộc hạ là được Lăng gia thu dưỡng từ nhỏ.
QUay sang Trương Lâm và Trương Phương, Lăng Huyền Phong hỏi:
– Các ngươi có biết Cái Bang?
Trương Lâm cùng Trương Phương nhìn nhau, tại sao thiếu gia lại hỏi chuyện của bang phái giang hồ này? Trương Phương trả lời:
– Hồi thiếu gia, Cái Bang được thành lập cách đây khoảng hơn 40 năm, đương đại bang chủ đời thứ 2 là Đơn Đình Quốc, mới nhậm chức được 8 năm. Thành viên bang phái chủ yếu là ăn mày, khất cái, những thành phần vô gia cư, số lượng thành viên rất đông đảo, nhưng khá ô hợp, không có một tổ chức thống nhất nào cả.
– Các ngươi có biết có thành viên Cái Bang nào ở đây chăng?
– Hồi thiếu gia, chuyện này rất khó nói. Không phải khất cái nào cũng là người của Cái Bang, thường thì họ không công khai thân phận, trừ khi bắt buộc hoặc họ tự nguyện, nếu không sẽ không biết được. Thuộc hạ nghe nói ở Đế Đô cũng có người của Cái Bang, nhưng không biết là ai, ở chỗ nào.
Hóa ra là vậy, người của Cái Bang che giấu thân phận, thảo nào tìm không ra. Lăng Huyền Phong vuốt cằm. Làm thế nào để tìm được đây?
Trong lúc suy nghĩ, Lý Mục có nói:
– Thiếu gia, ngài muốn hỏi về môn phái giang hồ, sao không hỏi những nơi như Thanh Vân Các, Tuyệt Tình Cốc hay Thủy Vân Động, mà lại hỏi môn phái tạp nham này?
Lăng Huyền Phong gõ đầu Lý Mục:
– Ngu ngốc! Tuy rằng những môn phái khác danh xưng thiên hạ, nhưng nếu như so về giá trị thực dụng mà nói, so với Cái Bang thì thua mườn vạn tám ngàn dặm!
3 người Lý Mục nhìn nhau rồi nói:
– Thỉnh thiếu gia chỉ giáo.
– Các ngươi có điều không biết. Khắp thiên hạ, hầu như nơi nào cũng có môn hạ của Cái Bang, mọi thông tin từ trêи xuống dưới đều có thể biết được, đặc biệt là thông tin tình báo! Thử tưởng tượng xem, thông tin tình báo của địch nhân lại nằm trong tay của bang chủ Cái Bang, đây chính là giá trị lớn cỡ nào á!
3 người đều hiểu ra, thì ra là vậy.
– Nếu như sau này ta muốn xưng bá thiên hạ, chắc chắn sẽ đắc tội không ít người. Vậy khi đối thủ của ta có hành động, ngay lập tức được môn hạ báo về, đó là tin tức quý giá bực nào? Ta có thể chuẩn bị trước bao nhiêu kế hoạch đẩy chúng vào chỗ chết? Các ngươi là người giang hồ, chỉ nghĩ đến danh tiếng mà thôi, những thứ này, ta cam đoan rất ít người nghĩ đến.
– Như vậy, thiếu gia ngài có ý định thâu tóm Cái Bang?
– Chính xác! Chính vì vậy ta mới đi tìm môn nhân của Cái Bang tại đế đô này, ngặt nỗi không phát hiện ra được ai.
Lý Mục đột nhiên nói:
– Thuộc hạ có một cách, không biết có sử dụng được không?
– Nói!
– Sau 2 tháng, tại đế đô có tổ chức một hội chợ vô cùng lớn, thuộc hạ đoán rằng môn nhân Cái Bang chắc chắn sẽ tề tụ tại đó. Đến lúc đó, thiếu gia ngài hãy giả vờ để lộ tiền tài, cố ý để bọn họ móc túi, sau đó theo dõi, có thể sẽ tìm ra.
Lăng Huyền Phong vuốt cằm suy nghĩ:
– Ừm… cách này có vẻ được, đến lúc đó rồi tính.
Đúng lúc này, hệ thống chợt vang lên âm thanh:
– Phát động nhiệm vụ: “Yêu nghiệt dạ hành”. Trạm Lư Thôn bị dịch bệnh quấy phá, thay mặt triều đình Long Cửu Thiên trong 2 ngày tới sẽ xuất hành đến Trạm Lư Thôn, đi theo hắn, phát hiện bí mật đằng sau dịch bệnh của Trạm Lư Thôn. Phần thưởng: 5 viên Dịch Cân Đan, 500 lệnh bài Cửu Âm, 1 lần quay thưởng may mắn.
Phát động nhiệm vụ ngay lúc này? Còn liên quan đến Trạm Lư Thôn? Xem ra suy đoán của mình không sai, tám phần liên quan đến Văn Lão đầu. Nhắc đến Long Cửu Thiên, có một chuyện khúc mắc hắn muốn hỏi Tô Mị một chút.
——————————-
– Mị Nhi, ta muốn hỏi nàng một chuyện.
– Tướng công, chàng muốn hỏi chuyện gì?
– Về việc của Long Cửu Thiên, nàng với hắn ta quen biết như thế nào?
Tô Mị không rõ vì sao hắn lại hỏi chuyện của Long Cửu Thiên, liền hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Có một việc làm ta cứ khúc mắc trong lòng. Nàng có nhớ lần trước lúc chúng ta cứu hắn không?
– Có nhớ.
– Lúc đó… khi nhìn thấy hắn bất động, nàng khóc rất thương tâm a! Làm cho ta cảm thấy ghen tị.
Tô Mị phì cười, hóa ra hắn đang ăn dấm chua.
– Ái chà chà! Hóa ra có người đang ghen!
– Nào có, ta…
Lăng Huyền Phong đỏ mặt, quay sang chỗ khác để che giấu sự xấu hổ. Tô Mị càng được thế cười như nắc nẻ:
– Đúng là chàng đang ghen! Ha ha!
– Ta không có…
– Chàng có là có mà! Ha ha ha!
Hai người đùa giỡn nhau một lúc, Tô Mị liền chui vào lồng ngực hắn:
– Tướng công, chàng yên tâm, thϊế͙p͙ với Long Cửu Thiên thật ra không có gì cả, chẳng qua…
– Chẳng qua là gì?
– Hì hì, thật ra thϊế͙p͙ từ nhỏ là một cô nhi, không biết phụ mẫu mình là ai. Năm thϊế͙p͙ được 4 tuổi, là Long Cửu Thiên thấy thϊế͙p͙ tội nghiệp nên đã đưa ta đến chỗ sư phụ của ta, sau đó hàng ngày hắn đều đến thăm hỏi, chơi đùa với thϊế͙p͙. Hắn giống như là một người đại ca của thϊế͙p͙ vậy. Cho nên lần đó khi thấy hắn như vậy thϊế͙p͙ cảm thấy giống như mất một người thân. Hơn nữa hắn bây giờ cũng đã gần 50 tuổi rồi, chuyện đen tối mà chàng nghĩ sao mà có thể chứ. – Tô Mị bĩu môi.
– Hóa ra là thế.
– Mà tại sao hôm nay chàng lại hỏi thϊế͙p͙ về Long Cửu Thiên vậy?
– Mấy ngày tới Long Cửu Thiên sẽ tới Trạm Lư Thôn, ta cũng sẽ đi theo hắn.
– Vậy sao? Trùng hợp thay, Mộ Dung tỷ tỷ cũng đã giao cho thϊế͙p͙ nhiệm vụ tới Trạm Lư Thôn, đang định nói với chàng.
– Vậy chúng ta cùng đi nhé?
– Ừm!