– Tam đệ! Tam đệ! Dậy mau! Dậy mau!
Một nam tử giọng như sấm vang lên khắp khoảng sân…
– Mới sáng sớm ra tên vương bát đản nào phá giấc ngủ của bản thiếu gia? Phản rồi phỏng?
Vừa ngáp ngáp vừa ngái ngủ, Lăng tam thiếu lảo đảo ra mở cửa, đập vào mắt là một gương mặt kiên nghị đầy nam tính, ở má phía trái của người này có một vết xẹo hình chữ “X”. Đó chính là Lăng Chấn Đông.
– Đại ca à! Sáng sớm ra huynh đã đạp cửa phòng đệ có chuyện gì thế?
– Chuyện gì là sao? Sáng rồi! Theo ta đi tập!
– Tập gì?
– Tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng chứ gì?
– Đợi đệ vào thay y phục…
– Không cần thiết! Đi luôn!
Không để cho đệ đệ của mình phản ứng, Lăng Chấn Đông kéo tay Lăng Huyền Phong đi luôn ngay trong sáng sớm. Từ khi biết được đệ đệ mình không phải phế vật như mọi người bàn tán, Lăng Chấn Đông vô cùng cao hứng. Cả gia tộc thì chỉ có 3 huynh đệ hắn là có mối quan hệ mật thiết nhất, Lăng Chấn Đông thân là anh cả luôn luôn chiếu cố cho đệ đệ mình. Lăng Huyền Phong cùng Lăng Hiếu Kiệt thì cũng vô cùng kính nể đại ca.
– Đại ca! Ngươi làm gì mà vội thế? Vẫn còn sớm mà?
– Sớm sủa cái rắm! Mọi hôm ở quân doanh, tới giờ này mà vẫn chưa ra tập trung luyện thể lực là chịu phạt rồi đó!
– Kháo! Đây có phải là quân doanh đâu?
– Không phải cũng là phải! Ta nói chính là phải!
– Huynh không nói đạo lý! – Lăng Huyền Phong phản đối.
– Ngươi có bao giờ thấy quân nhân nói đạo lý chưa?
– Ta… Huynh… Coi nhu huynh lợi hại… – Lăng Huyền Phong tắt tiếng. Con bà nó, quên mất hắn là quân nhân, ở trong quân doanh, quyền đầu to là lớn nhất, đạo lý chỉ là cái rắm!
– Được rồi! Bây giờ bắt đầu! Chúng ta phải…. Đệ đang làm cái gì đó?
Nhìn thấy tam đệ đang làm những động tác kỳ quái, Lăng Chấn Đông tò mò.
– Khởi động chứ làm gì?
– Khởi động là sao?
– Ủa vậy ở quân doanh mấy người không có khởi động cơ thể làm nóng người hả?
– Làm vậy để làm gì? Thường thì chúng ta bắt đầu bằng luyện khí lực, thể lực, quân quyền,….
– Sặc! Không bị chuột rút hả?
– Chuột rút là cái gì?
– Là… Nghĩa là bị đau ở một số vùng tại bắp thịt, khiến cho người ta không thể hoạt động bình thường được ấy!
– À! Bình thường một số binh lính của ta cũng bị như đệ miêu tả, hóa ra là bị cái này… chuột rút hả?
Lăng Huyền Phong triệt để không biết nói gì, quân đội ở thời này huấn luyện cái kiểu chó má gì vậy trời? Thế là hắn dành ra một buổi vừa giải thích vừa làm mẫu cho Lăng Chấn Đông xem. Sau khi được “thông não”, Lăng Chấn Đông vô cùng cao hứng:
– Không ngờ nó lại tuyệt diệu đến như vậy! Xem ra cách huấn luyện của ta có vấn đề! Cảm ơn nha huynh đệ! Ngươi yên tâm! Nếu có thời gian đến quân doanh của ta ở biên cương, nhất định vi huynh sẽ giới thiệu cho ngươi vài mãnh nam!
– Mãnh cái rắm! Bản thiếu gia chỉ thích nữ nhân!
——————————————–
– Tam đệ! Làm vài chiêu!
– Hử? Huynh muốn so tài?
– Đúng! Không cần dùng đấu khí! Đơn thuần dùng sức lực! – Lăng Chấn Đông hăng hái.
– Hảo! Ý kiến hay!
Và thế là, hai huynh đệ liền lao vào quần ẩu, chỉ đơn thuần so sức lực, không sử dụng đấu khí, đánh nhau như hai tên du côn đầu đường xó chợ.
– Ăn một đấm của ta! – Lăng Huyền Phong hét.
Phịch!
– Ui da! Tiểu tử! Ngươi đánh thật hả? – Lăng Chấn Đông rú lên, tay phải giơ lên bịt mắt, bây giờ hắn cảm thấy choáng váng. Con bà nó, tiểu tử kia chơi thật!
– Luận võ so tài, lại còn hỏi đánh thật? Xem tiếp một cước của bản thiếu gia!
Huỵch!
Lăng Chấn Đông ăn một đạp vào bụng, khom người cúi xuống thở dốc:
– Ngươi!… Được đó! Chờ đó cho lão tử!
– Huynh xưng lão tử với a….
Phành!!
Không kịp phản ứng, Lăng tam thiếu bị đại ca húc vào người. Hắn chỉ cảm thấy phần ngực như bị một con trâu húc vào, đau nhức không thể tả.
– Kháo!
– Hắc hắc! Tiểu tử thối! Biết sự lợi hại của đại ca chưa?
– Còn lâu!
……………..
Hai huynh đệ càng đánh càng hăng. Lăng Huyền Phong thật khâm phục đại ca của mình, luận về so đấu kiểu này, hắn tự hào kiếp trước đều đứng nhất nhì toàn quân trong các giải thi đấu toàn quốc. Ấy thế mà lần này đối chọi với Lăng Chấn Đông có chút ăn không nổi. Đối phương dường như vô cùng lỳ đòn, đánh không biết mệt, càng đánh càng hăng. Còn Lăng Chấn Đông, cảm thấy bộ quyền pháp của Lăng Huyền Phong quả thật vô cùng lợi hại, từng chiêu từng chiêu toàn đánh vào yếu điểm của mình, cũng may bản thân da dày thịt béo, chịu đựng tốt, chứ nếu phải người bình thường, khả năng gãy xương nằm giường bà – bốn tháng là còn nhẹ.
– Dừng! Dừng! Mệt quá! Không đánh nữa!
Lăng Chấn Đông đẩy Lăng Huyền Phong ra, thở hồng hộc như trâu, ngã xuống bãi cỏ.
– Tiểu tử thối! Ngươi được lắm!
– Huynh cũng không kém! – Lăng Huyền Phong mồ hôi đầm đìa, nhưng do có nội công cao, nên cũng không quá sức như Lăng Chấn Đông.
– Tam đệ, ta yên tâm rồi. – Lăng Chấn Đông đột nhiên nói.
– Yên tâm gì?
– Yên tâm trở về quân doanh. Lần này quay lại đế đô chỉ là cái cớ, ta muốn quay trở lại Lăng gia một lần, nhưng hiện tại, có đệ ở đây, ta cũng không cần trở về.
– Huynh nói thế là có ý gì?
– Hừ hừ! Đừng giả vờ ngu với ta. Đánh chết ta cũng không tin trước khi rời Lăng gia thì cha ngươi không nói chuyện với ngươi về chuyện nội gián của gia tộc.
– Huynh cũng biết?
– Đương nhiên ta biết. Nguy cơ lần này không lớn cũng không nhỏ. Thế lực của đối phương, nếu như đột nhiên khởi sự, chắc chắn sẽ tạo ra một hồi náo loạn. Ta không rõ có những ai nằm trong hàng ngũ của chúng, nhưng cũng đoán được một ít. Bọn chúng có người cài vào trong tận cao tầng của Lăng gia. Một khi nổi loạn chắc chắn sẽ có cao thủ bên ngoài trợ giúp. Cho dù Lăng gia có chống đỡ được, nhưng cũng sẽ tổn thương nguyên khí, các gia tộc khác thừa cơ nhảy vào bỏ đá xuống giếng. Vốn ta còn đang băn khoăn sức lực của mình có phần ăn không tiêu, xem ra là lo lắng thừa! Ha ha ha!
– Vậy huynh có tính toán gì?
– Đương nhiên là quay trở về biên cương! Lần này ta đi về đúng là có phần hơi mạo hiểm, bởi vì nếu như bản thân có hệ trọng gì, 20 vạn tinh binh nơi biên giới sẽ như rắn mất đầu, nguy cơ bị ngoại bang xâm lấn là chuyện chắc chắn. Thấy đệ không những võ công cao cường, hơn nữa phong phạm lại có tám phần giống tam thúc. Ha ha! Tam đệ! Vi huynh giao lại an nguy gia tộc cho đệ rồi!
Lăng Huyền Phong cười cười. Hóa ra lý do đại ca của mình bất chấp nguy cơ biên cương bất ổn mà về đây, là vì chuyện này.
– Cứ giao cho đệ, huynh cứ an tâm.
– Ừm! Thế là tốt nhất.