– Chúc mừng chú em đánh bại Nhị giai Võ Tôn Ngô Phạm Bảo, Tam giai Võ Tôn Thôi Ngọc, Tam giai Võ Tôn Bành Đồng, thu được kinh nghiệm Đệ Lục Dương, 117 chu thiên, ngoài ra đạt được cột mốc ẩn: Bại Tam Tôn, thu được 300 lệnh bài Cửu Âm cùng với 2 lần quay kỳ ngộ. Có muốn quay luôn.
Tiếng của hệ thống vang lên làm Lăng Huyền Phong ngạc nhiên. Kinh nghiệm thì không nói, còn có cả cột mốc ẩn? Thứ đồ chơi này ở đâu ra vậy?
– Còn có cả cột mốc ẩn hả?
– Đúng thế! Cột mốc ẩn là một tính năng mới, chỉ khi nào chú em đạt được Võ Tôn mới mở.
– Có tất cả bao nhiêu cột mốc?
– Chịu.
– Phắc! Anh là hệ thống mà không biết à?
– Cái này đi mà kháng cáo với Thiên Vương lão gia. Cái này khi nào nó đạt được thì anh báo.
– Ầy, thôi kệ, đến đâu thì đến, tối quay!
Vừa đánh bại 3 tên Võ tôn, lại là cao thủ quần hiệp, chuyện này đã làm cho nhiệm vụ có tiến triển nên tâm tình của Lăng Tam Thiếu không tệ. Trêи con đường cái hắn vừa đi vừa huýt sáo.
– Ây! Tam đệ!
– Gì đó?
– Vi huynh nhớ là cách đây 2 năm tiểu tử ngươi vẫn yếu xìu, dáng người trông chẳng khác gì một con mèo bệnh, sao bây giờ thay đổi nhanh thế? Có kỳ ngộ gì hay sao?
Lăng Chấn Đông tò mò nhìn vị đệ đệ mà hồi nhỏ vẫn chạy theo sau lưng mình. Hắn thay đổi quá nhanh. Mới ngày nào mà mình bất lực nhìn hắn làm một tên hoàn khố, không có hy vọng, dáng vẻ lúc nào cũng vật vờ như người sắp chết. Tại sao mới có 2 năm không gặp, trông hắn thay đổi nhanh chóng đến vậy? Chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài tràn đầy sức sống, ánh mắt toát ra vẻ bá khí kia, làm sao có thể liên tưởng người trước mặt với cái tên nhị thế tổ không nên thân ở Thủy Mặc thành kia chứ? Như bao người anh trai khác trong thiên hạ. Lăng Chấn Đông từ nhỏ tuy rất chán ghét hành vi ăn chơi phá phách của Lăng Huyền Phong, nhưng trong thâm tâm của mình, hắn luôn coi việc giúp cho đệ đệ hắn hoàn lương là mục đích cao cả của mình. Lăng Chấn Đông đã thử, nhẹ nhàng khuyên bảo đã có, nặng lời cũng đã từng, thậm chí có một lần hắn vô cùng tức giận đã lỡ tay đánh cho tam đệ của mình nằm liệt giường 2 tuần. Đó cũng là lúc gia gia đã đuổi hắn đi về quân doanh. Trong tiềm thức của mình, Lăng Chấn Đông luôn coi việc không thể làm gương cho đệ đệ của mình chính là thất bại lớn nhất của hắn, vì việc này mà nhiều lúc hắn rầu rĩ không thôi. Nhưng ngày hôm nay, trông được biểu hiện của đệ đệ mình, Lăng Chấn Đông như trút được tảng đá, thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí hắn cảm thấy được thời tiết hôm nay không tệ, tiếng chim hót ngày trước khiến hắn chương tai gai mắt, sao lại thánh thót đến như vậy.
– Kỳ ngộ? Kỳ ngộ gì? – Lăng Huyền Phong giả ngu.
– Đừng có giả vờ! Ta không tin trong vòng 2 năm ngươi không làm gì mà từ một tên đấu khí nhất tầng cũng leo lên không nổi, lại còn có thể tiến triển vượt bậc được đến như thế! Đánh chết cũng không tin!
– Không tin kệ huynh a! Chuyện này ta thật sự không biết, chẳng qua trong một đêm, có một vị đại năng đi qua, thấy bản thiếu gia cốt cách tinh kỳ, là thiên tài luyện võ vạn năm có một, nên truyền cho một bộ công pháp, trong một đêm nhảy vọt lên Đại Võ Sư, sau đó bản thiếu gia không phụ sự mong đợi của sư phụ, trong vòng 2 tháng đạt Võ Vương, sau đó 1 tuần lên Võ Tông, 2 tháng sau thành tựu Võ Tôn. – Lăng Huyền Phong thành thật nói.
– Phì! Phì! Đánh rắm! Ngươi nghĩ lão tử là trẻ con 3 tuổi hả? Không nói thì thôi, ai mượn ngươi thổi da trâu hả? – Lăng Chấn Đông thở phì phò.
– Mẹ kiếp! Ngươi xưng hô lão tử với ai? Bản thiếu gia tôn trọng ngươi là đại ca nên mới tiết lộ, chứ người ngoài thì có mỡ đấy mà húp nhá!
– Bản đại ca đây lại vinh hạnh quá cơ!
…………..
Mục Phi Yên nhìn 2 huynh đệ nhà này đấu võ mồm mà lắc đầu buồn bực. Đại nam nhân cả rồi mà vẫn còn chửi nhau như con nít. Nàng đang suy nghĩ là gả cho Lăng Chấn Đông không biết là phúc hay họa đây.
– Không cãi nhau với ngươi nữa! Mỏi hết cả mồm. Tại sao ngươi lại bảo ta mang theo Bành Đồng về Độc Cô gia? Trực tiếp nhất đao nhị đoạn có phải nhanh không? Con bà nó, tên này không biết bao lâu không tắm, hôi chết đi được! – Lăng Chấn Đông nhăn mày.
– Đại lão gia ngươi ở trong quân ngũ, 5-7 ngày không tắm là chuyện bình thường, bây giờ còn sợ thối hả? – Lăng Huyền Phong trợn mắt
– Nhưng mà cũng không bốc mùi nồng nặc như tên này á!
– Dừng! Dừng! Đừng có ở đó mà mè nheo nữa. Lần này ngươi trở về đế đô có điều không biết. Biểu đệ của ngươi bị hắn đánh cho thành thái giám rồi, Độc Cô gia đang ráo riết truy tìm Bành Đồng. Ngươi nghĩ ta rảnh háng đến mức lưu lại mạng cho hắn hay sao?
– Cái gì? Có chuyện này nữa hả?
Lăng Chấn Đông kinh ngạc, ngoái nhìn lại tên phế nhân đang nằm sau lưng ngựa của mình. Tên này lá gan cũng quá lớn đi?
– Đừng có ngạc nhiên. Bành Đồng là do người khác thuê để ra tay, lần này hung thủ thật sự phía sau màn là An gia.
– An gia? Mấy tên nhãi ranh đó dám ư? Không sợ Độc Cô gia trả thù sao?
– Có gì mà không dám? Với lại, ngoài Bành Đồng cùng với huynh đệ An Lộc Sơn ra thì không có nhân chứng nào khác. Cho dù có hưng sư vấn tội cũng không lấy đâu ra bằng chứng. Với lại, đây là đế đô! Hoàng đế mà biết được 2 đại gia tộc khai chiến với nhau, chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn đâu á!
– Vậy giải quyết làm sao?
– Giải quyết à? Đơn giản, lần này An Lộc Minh gửi lời khiêu chiến với Độc Cô Lữ Nhân cùng với đệ và Hiếu Kiệt, 3 tháng sau quyết chiến.
– Cả lão Tứ cũng dính dáng sao? – Lăng Chấn Đông kinh ngạc.
– Ừm, chuyện này là do tên tiểu tử Hoàng gia kia thúc đẩy.
– Hoàng Thường sao? Hắn tự tin vậy à?
– Đúng thế. Theo suy nghĩ của hắn, chỉ cần đánh ngang tay lão Tứ, trong khi An Lộc Minh đánh bại Độc Cô Lữ Nhân, sau đó đệ lại bị đánh bại bởi tay sai của An Lộc Minh, thì chuyện này sẽ ỉm đi. Có điều… Hoàng Thường kia có vẻ như tự cho mình là thông minh rồi. Hắc Hắc!
– Hợp lý. Nếu là người thường thì chắc chắn chuyện này như ván đã đóng thuyền, Độc Cô gia thất bại, Lăng thị huynh đệ cũng bại, từ đó Hoàng gia có thể bám được vào chân của An gia, uy tín 2 nhà chúng ta sẽ bị suy giảm.
– Đấy là “nếu như” mà thôi, đại ca của ta, “nếu như” mà thôi.
– Coi như chuyện này ta không biết vậy, tùy các đệ đi. Đằng nào thì ta cũng không thể làm gì được.