– Tặc tử! Giữa ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử mà dám giở trò cướp sắc! Xem Triều Ca ta không có người sao?
Một giọng nói vang lên.
– Là ai? Lăn ra cho lão tử!
Bọn hắn quay lại nhìn người vừa lên tiếng.
– Không ổn! Là nàng! – Thôi Ngọc kinh ngạc hô.
– Ai? – Bành Đồng quay sang hỏi.
– Là ai không quan trọng! Ban ngày ban mặt, 3 tên tặc tử các ngươi dám cả gan giở trò! Thôi Ngọc! Ngươi khá lắm! – Nữ nhân nọ lên tiếng.
– Mục Phi Yên! Nội vệ phủ cùng phía quân đội nước sông không phạm nước giếng! Ngươi đừng có xen vào!
Người vừa đến, thân mặc một bộ nhung trang màu nâu, tướng mạo anh khí ngời ngời, sau lưng đeo một bao đựng tên, hai tay cầm cung đang ngắm thẳng vào 3 tên gian tặc.
– Nàng chính là Mục Phi Yên? – Ngô Phạm Bảo sắc mặt khó coi, hiển nhiên cũng biết nàng là ai.
– Phì! Quản nàng cái gì Phi Yên Phi Yểu, lão tử bắt thêm cả nàng, chơi cho đã! – Bành Đồng nhổ một miếng nước bọt, lập tức bỏ qua Mộ Dung cô nương cùng Thu Diệp Hương, hướng về phía Mục Phi Yên mà ra tay.
– Tặc tử càn rỡ!
Mục Phi Yên quát, thân thể ngả về sau, tay kéo cung thành hình bán nguyệt, mũi tên của nàng được đấu khí truyền vào, lóe sáng như ánh sao.
Phanh!!
Mũi tên bay ra, tạo thành một vệt sáng chói mắt. Bành Đồng chỉ cảm thấy một đạo sát khí, không dám coi thường, hắn lập tức né tránh.
Chát!!! Ầm!!!
Mũi tên bắn trúng vị trí hắn vừa đứng, lập tức tạo ra một tiếng nổ chói tai. Mặt đất bị khoan thủng một lỗ sâu hoắm. Vuốt mồ hôi lạnh trêи trán, Bành Đồng thầm cảm thán may mà mình nhanh trí, nếu không thì bị đục một lỗ trêи người rồi. Mặc dù hắn là Võ Tôn thân thể cường hãn, nhưng đối mặt với đại sát khí như thế, hắn không dám ngạnh kháng đón đỡ.
– Con bà nó! Nữ nhân kia ra tay thật độc ác! – Hắn lên tiếng mắng chửi.
Mặc kệ Bành Đồng mắng, Mục Phi Yên tiếp tục rút một mũi tên ra, vẫn như trước, bắn ra một đạo lưu tinh…
Phanh!!!
Bành Đồng tiếp tục tránh né, mũi tên lại đục một lỗ ở mảnh đất sau lưng hắn. Nhưng lần này hắn không có may mắn đến vậy, mũi tên đó sượt qua sườn của hắn, gây ra một đạo vết thương.
– Hắc hắc! Nữ tướng quân ngắm bắn không tồi, có thể bắn trúng Bành gia gia! Lát nữa ta sẽ cho nàng sướиɠ muốn chết!
– Hừ! Nhà ngươi dám sao?
Vút!!!
Một tiếng quát vang lên, Bành Đồng lại né tránh. Quay lại nhìn thì thấy mặt đất đang cắm một cây trường thương màu bạc. Mặc dù cắm xuống đất nhưng trường thương vãn run lên từng hồi.
– Cái gì? Lại có thêm một kẻ nữa muốn chết?
Một nam tử mặc một bộ quang minh chiến giáp màu bạc, khuôn mặt uy vũ tiến tới, nhanh chóng rút ra bảo kiếm, chắn trước mặt Mục Phi Yên.
– Tiểu tử! Ngươi là ai? Dám cản chuyện tốt của lão tử? – Bành Đồng gằn giọng. Tâm tình hắn có chút trầm trọng, lại có thêm cứu viện, phải kết thúc nhanh trước khi bọn hắn bị bao vây.
– Phi Yên! Nàng không sao chứ? – Nam tử quay sang nhìn Mục Phi Yên.
– Không sao! Chúng ta phải bắt bọn chúng lại!
– Được!
Thế cục bây giờ, 6 nữ có thêm 2 người đến cứu, tuy nhiên về thực lực thì lại có chút yếu hơn. 3 người bọn Thôi Ngọc tu vi thấp nhất cũng là Võ Tôn Nhị giai, đó là Ngô Phạm Bảo, còn lại Thôi – Bành 2 người đều là Võ Tôn Tam giai. Trong khi phía đối diện chỉ có Thu Diệp Hương cùng với Thượng Quan Hương tu vi cao nhất cũng chỉ là Võ Tôn Nhị giai, còn lại đều thấp hơn, nhất là Tô Mị, nàng mới chỉ là Võ Tông Nhị giai.
– Có thêm 2 người thì sao chứ? Cũng chỉ là một đám dê chờ làm thịt mà thôi. – Bành Đồng ɭϊếʍ mép.
Thôi Ngọc lên tiếng:
– Lăng tiểu tử! Đây không phải là địa bàn của ngươi, cũng đến đây chịu chết sao?
– Hắn họ Lăng? – Tô Mị thầm nghĩ
Nam tử họ Lăng lên tiếng:
– Nam tử hán đại trượng phu! Làm việc quang minh chính đại! Không phải địa bàn thì sao chứ? Không thể để gian tặc như các ngươi lộng hành được!
– Lăng tiểu tử! Chuyện hôm nay có trách thì phải trách bản thân ngươi ngu ngốc đâm đầu vào thôi!
Ngô Phạm Bảo thừa cơ phi 2 mảnh ám khí, Lăng tiểu tướng quân lập tức dùng kiếm đánh bay chúng, xông tới tấn công Ngô Phạm Bảo.
– Có chút can đảm! Võ Tông Thất giai cũng dám khiêu chiến ta sao?
Hắn nhảy lên, huyễn hóa ra 4 phân thân, đồng loạt ném ám khí, Lăng tiểu tướng quân tu vi thấp hơn, chật vật đón đỡ.
– Không phải mình hắn đâu! Còn chúng ta nữa!
Xẹt!!
Tranh! Tranh! Tranh! Tranh!!
Một đạo lôi điện xẹt qua đánh trúng một phân thân của Ngô Phạm Bảo, làm cho nó biến thành phấn vụn. Đó chính là thanh sam nữ tử. Sau đó Thượng Quan Hương dùng tỳ bà đánh tan được thêm 2 phân thân nữa.
– Đa tạ!
– Lăng tướng quân không cần khách khí! Chúng ta phải thoát khỏi tình thế này đã!
– Muốn thoát sao? Đừng hòng!
Ngô Phạm Bảo chuyển mục tiêu tấn công, hắn ném một thanh ám khí về phía Mục Phi Yên, Lăng tướng quân nhanh chóng đỡ được.
Keng!!!
Mặc dù chém bay được nó, nhưng tay cầm kiếm cảm thấy tê rần. Lăng tướng quân hít một ngụm khí lạnh. Quả nhiên chênh lệch tu vi có chút làm hắn cố sức rồi.
Không dừng lại ở đó, Ngô Phạm Bảo ném ra một đoạn ám khí nữa, lần này nó bay còn nhanh hơn trước.
Xoát Xoát Xoát!
Âm thanh xé gió vang lên trong không gian.
– Mị nhi cẩn thận!!
Mộ Dung cô nương kinh hãi hét lên, các nàng không thể ra tay đón kịp đạo ám khí đó. Tô Mị nhắm mắt lại, nàng biết tránh đi cũng vô dụng, chỉ biết đón đỡ…
Keng!!!!
Đạo ám khí ngay lập tức bị một vật gì đó va phải, tạo ra một tia lửa rồi rơi xuống đất. Ngay lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên:
– Dám ở trước mặt bản thiếu gia chơi ám khí, hơn nữa còn cả gan nhắm vào lão bà ta! Tặc tử kia, hôm nay không khiến ngươi chết 36 kiểu, tính bản thiếu gia không có tới!