– Chết tiệt!
“Bổ đầu ăn hại” Đơn Bình bây giờ dáng vẻ chật vật vô cùng. Đầu tóc bù xù, khuôn mặt đen thui vì bị khói ám, cơ thể loang lổ vệt máu, trường bào bị đánh cho tan nát, giờ chỉ còn chiếc quần dài là khá nguyên vẹn.
– Hí hí! Đơn đại nhân! Ngài thật là xấu nha, ở trước mặt bao nhiêu người mà thoát y như thế à? – Điệp Nhi Tiếu cười trêu đùa.
Đơn Bình giận tím mặt, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Tuy rằng phá được hỏa cầu của đối phương, nhưng đại giá phải trả chính là bản thân bị thương nặng. Bây giờ bọn chúng cùng lên thì chỉ còn đường bị bắt. Quan binh bị gia nô của An gia bắt? Đây là chuyện mất mặt cỡ nào? Có thể cảm tưởng sau chuyện này, Đơn Bình hắn rất khó giữ được chức vụ.
An Ngô Lương cười gằn:
– Hừ! Sao? Biết mùi lợi hại chứ hả? Người đâu! Trói bọn hắn lại cho ta!
– Dạ!!!
Trong lúc Đơn Bình chuẩn bị nhận mệnh, một bóng đen từ trêи trần nhà lao vút xuống.
– Điệp tỷ tỷ! Cẩn thận sau lưng! – Hạ Vô Tuyết kinh hoàng hét lên.
– Hả?
Điệp Nhi Tiếu giật mình, định quay lại tấn công, nhưng đã chậm…
Mãnh Hổ Thôi Sơn!!
Phành!!!
Một quyền mang theo tiếng rít gào như mãnh hổ phát ra, Điệp Nhi Tiếu chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình chịu chấn động mãnh liệt, cơ thể không thể tự chủ mà ngã ra đằng sau, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
Phụt!!!
– Ê! Bên kia! Bọn chúng còn có cứu viện! – Cao Diệu Tề hét lớn.
Lăng Huyền Phong trong bộ đồ đen nhanh chóng chạy tới chỗ của Đơn Bình:
– Ngươi không sao chứ?
– Đa tạ! Đơn mỗ vẫn ổn.
– Chỗ này giao cho ta! Ngươi chạy đi tìm cứu viện, lấy lý do An gia cản trở quan sai hành án. Sau đó đem quan binh tới đây!
– Được! Mặc dù ta không biết ngươi là ai, nhưng Đơn Bình ta chịu ân của ngươi, chờ ta quay về!
– Không cần thiết! Khi ngươi mang người đến, cũng là lúc ta rời đi. Duyên gặp mặt chỉ có lần này thôi! Bảo trọng!
Đơn Bình không hiểu sao, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, nhân cơ hội túm lấy hai tên bổ kɧօáϊ kia phi thân ra khỏi cửa sổ.
– Chết tiệt! Ngăn bọn chúng lại!
– Hắc hắc! Muốn chạm vào hắn, phải vượt qua ta đã!
Lăng Huyền Phong thừa dịp trận hình đối phương còn hỗn loạn, mau chóng áp sát Hạ Vô Tuyết cùng Lộ Vô Sương, cũng không cần vận nhiều nội công, trực tiếp ra đòn.
Bạch Vân Cái Đỉnh! Mãnh Hổ Thôi Sơn!
Bắt đầu bằng một cú quét chân khiến nhị nữ mất thăng bằng, sau đó lại là một quyền đầu như mãnh hổ đấm thẳng vào ngực, nhị nữ liền bị chấn thương nặng, bất tỉnh tại chỗ. Cũng phải thôi, hai Võ Tông chịu một quyền của Võ Tôn, không mất cái mạng nhỏ đã là tổ tiên phù hộ rồi.
– Còn có ai muốn lên đây thử một chút xem? Bản nhân hôm nay muốn vui đùa chút đỉnh!
Toàn trường cơ hồ không có ai dám lao lên, nhìn thấy 3 đả nữ của An lão gia bị đánh cho một chiêu cũng không đỡ được, không tên nào dám lên thử một chút.
– Ngươi… ngươi là người phương nào?
An Ngô Lương run rẩy, hôm nay thật là thất sách, không mang theo hộ vệ võ công cao cường theo, xem ra hôm nay gặp xúi quẩy rồi.
– Ta là ai sao? Vốn hôm nay bản nhân thiếu chút tiền tiêu vặt, định mượn tạm của An gia chủ một ít, nhưng không ngờ có kịch hay, lại ngứa ngáy tay chân, An gia chủ thông cảm.
Thông cảm em gái ngươi! Người bên ta bị ngươi đánh cho nằm đất một lượt rồi, lại còn để cho Đơn Bình chạy thoát. Ngươi còn mặt dày lấy lý do ngứa ngáy tay chân sao?
– Khụ.. Hóa ra.. đại hiệp ngài… khụ khụ… muốn mượn chút tiền của An mỗ, sao không nói sớm.. Hì hì… Người đâu! Mang…
– Không cần gọi người, phiền An gia chủ đưa ta đến kho bạc, lấy bao nhiêu ta tự có cân nhắc.
Lăng Huyền Phong cười hì hì nói.
– À.. Vâng.. vâng… phiền đại hiệp đi theo An mỗ.
– Đúng rồi, tất cả đều ngoan ngoãn ở đây cho ta. Bản nhân hôm nay chỉ muốn chơi đùa, không muốn lấy mạng người. Nhưng mà nếu tên nào không biết điều, vậy thì ta không chắc những người còn lại có toàn mạng hay không a!
Tất cả đều run rẩy cúi đầu, không dám thở mạnh, cầu mong cho tên mặc đồ đen này đi cho xong chuyện.
Gật đầu hài lòng, Lăng Huyền Phong xách cổ An Ngô Lương tiến vào bên trong.
———————————————–
Đại khái khoảng mười phút sau….
– Bẩm… đại hiệp… kho bạc trong này… ngài xem…. Hự!
Chưa kịp nói hết lời, An Ngô Lương chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao, ngã xuống bất tỉnh.
– Hình như mình hơi nặng tay… thôi kệ, đằng nào cũng không chết người, cho ngươi nằm giường hai ba hôm… Xem nào.. Ái chà chà! Chúng ta có gì đây nhỉ?
Trước mặt Lăng Huyền Phong là một căn phòng rộng khoảng hơn 40 mét vuông, bên trong có vài chục chiếc hòm. Tiện tay mở ra thì bên trong chất đầy kim tệ!
– Hừm… Tên béo này cũng biết làm ăn đấy chứ. Ở đây có khoảng 60 vạn kim tệ! Không tồi! Chưa tính sản nghiệp khác của hắn, chỉ riêng chỗ này thôi cũng coi như tháng kiếm đấu vàng rồi. Chú em còn chờ gì nữa! Múc luôn đê!
– Ahihi! Múc chứ!
Theo một ý niệm, toàn bộ rương kim tệ đã chui vào trong túi trữ vật.
– Tên Đơn Bình này hiệu suất làm việc cũng coi như là nhanh. Quan binh đến rồi! Vọt lẹ thôi!
Tung một chưởng tạo một cái lỗ hổng thông ra bên ngoài, Lăng Huyền Phong lao ra, biến mất trong màn đêm. Cùng lúc này, mấy trăm sai dịch đã tiến đến bao vây Bách Hoa Lầu, dẫn đầu là Đơn Bình, đã thay trang phục mới.
– Vây quanh nơi này lại! Nội bất xuất, ngoại bất nhập!
– Rõ!
——————————————
– Bẩm Đơn đại nhân, ngoài người của An gia, Cao Diệu Tề cùng với Ba Tử Hồ, không phát hiện một người nào khác! Hơn nữa…
– Hơn nữa làm sao?
– Bẩm… Khố phòng của Bách Hoa Lầu bị người dọn sạch, An Ngô Lương được phát hiện đang bất tỉnh gần đó, bên trong có một cái lỗ trêи tường do người khác tạo thành.
Đơn Bình lắc đầu cười khổ:
– Xem ra bản quan hôm nay chịu ơn của một tên trộm… ài… Thôi được rồi, lập tức bắt giữ những người có liên quan, ghi chép lại nhân chứng vật chứng!
– Rõ!!