Lăng Huyền Phong cảm thấy sự việc có chút hệ trọng. Giáo chủ Phục Ma Hội bị bắt, phải nghĩ cách giải quyết mới được.
– Ầy! Không nói chuyện này nữa! Người đâu! Dâng trà!
Két!!!
Một vài phút sau, một tiểu cô nương tầm 10-12 tuổi bưng trà vào trong phòng…
Phụt!!!!
Cao Diệu Tề uống được một ngụm thì phun hết ra, giận dữ hắn ném mạnh chén trà xuống.
Choang!
– Khốn kiếp! Đây là trà hay là nước đái khỉ? Vừa chua vừa đắng!
An Ngô Lương cười hắc hắc:
– Lão đệ không biết, đây là trà đặc biệt, chỉ dâng lên cho cung đình, lão An ta đây phải mặt dày lắm mới xin được Phí Các Lão cho một vài cân đó.
– Ách! Vậy hả? Ừm, trà ngon, mùi hương rất thơm!
Cao Diệu Tề nghe thấy thế liền lật mặt, giả vờ uống trà, khen trà thơm.
Trong lúc 3 huynh đệ đang uống trà, phía dưới lầu vang lên âm thanh huyên náo.
– Có chuyện gì xảy ra?
– Báo! Gia chủ! Có hai khách uống trà, không hiểu xích mích gì đánh nhau rồi ạ!
– Tưởng chuyện gì? Còn không mau đuổi chúng đi?
– Nhưng tiểu tử Đơn Bình kia dẫn bộ kɧօáϊ đến rồi!
– Cái gì? Sao bọn hắn đến nhanh vậy? Mau! Theo ta ra ngoài.
An Ngô Lương vội vàng chạy ra, Cao Diệu Tề cùng Ba Tử Hồ cũng theo sau lưng.
– Đơn Bình? Thiết Bổ Đầu? Có phải Quần Hiệp hạng 32 không? Chắc chắn là hắn!
Lăng Huyền Phong cũng rời khỏi gian phòng, men theo trần nhà đi xuống lầu chính. Lúc này, ở chính giữa sân khấu, một hán tử thân cao mét tám, khuôn mặt vuông chữ điền, tóc đen để xõa sau lưng, mặc một bộ trường bào màu nâu, lưng đeo một cây thiết thương, khoanh tay đứng, đó chính là Đơn Bình. Phía sau hắn là 2 bổ kɧօáϊ tùy tùng. Thấy mọi người có vẻ ồn ào, Đơn Bình vận khí hét:
– Quan sai làm việc! Tất cả im lặng!
Hình như có gì không đúng, quay sang thấy hai bộ hạ của mình đang ngắm nữ nhân, Đơn Bình sắc mặt đen thui hắng giọng một cái. Cả hai đều giật mình.
– Ách! Quan sai đang làm việc! Kẻ không phận sự lùi lại!
– Uyyyyyyyy Vũuuuuuu!
Đơn Bình lấy tay che mặt, tất cả mọi người im lặng, Lăng Huyền Phong dở khóc dở cười.
– Con bà nó! Quan sai gì như phường hát hí kịch thế này? Đi tra án hay đi tấu hài đây trời?
An Ngô Lương nhanh chóng chạy lên đài nói:
– Đơn đại nhân! Ngọn gió nào đưa ngài tới đây?
– Không có ngọn gió nào cả! Ta nhận được báo án! Có kẻ làm loạn gây rối trong này! Người đâu! Tra hỏi kỹ càng!
Hai bổ kɧօáϊ sau lưng dạ một tiếng, nhanh chóng chạy xuống, bắt đầu tra hỏi, An Ngô Lương cản lại không kịp.
– Ngươi! Tên là gì? Nhà ở đâu? Đến đây có việc gì? Vừa rồi xảy ra chuyện, có biết gì không?
– Ta… ta… Ta không biết… Ách… cái… cái… gì….hết… Hự!… Ặc… Khụ khụ… Ọe…….
Vị nhân huynh được hỏi bây giờ đã say mèm, lại bị xốc lên tra hỏi, nào có nói được cái gì, lập tức trong bụng có gì liền phun ra hết, gây ra một mảnh náo loạn.
– Đơn đại nhân! Sự việc không có gì, chỉ là có 2 tên tiểu tử say rượu đánh nhau, chẳng phải bọn hắn đang nằm ở kia sao? – An Ngô Lương có chút không kiên nhẫn.
– Không được! Say rượu đánh nhau hay gì, đều phải tra rõ!
– Đơn Bình! Ngươi đừng có quá đáng! Đây không phải quan phủ! Đây là địa bàn của An gia! Đừng có làm càn!
– Nể ngươi An gia gia chủ, bản quan không so đo! Đừng có cản trở!
– Hừ! Chỉ có vài tên tép riu cũng đến đây làm càn! Người đâu! Đóng cửa thả chó!
Lăng Huyền Phong đứng phía trêи không biết phải nói gì. Tên bổ đầu Đơn Bình kia có phải đầu nhúng nước không? Ngươi có biết mình đang đứng ở địa bàn người ta không? Vuốt mặt phải nể mũi chứ! Người ta đã chừa ra một bậc thang rồi, còn không bước xuống? Chán cơm thèm đòn hả?
Tất cả quan khách đều lũ lượt chạy ra ngoài, sau đó hàng chục tên hộ vệ cao to cầm gậy gộc xông vào. Xem xét qua, đám hộ vệ này không tệ, chủ yếu là cấp bậc Võ Sư, thỉnh thoảng có lẫn vài tên Đại Võ Sư trong đó. Tuy nhiên cũng chỉ thắng ở số đông mà thôi. Đơn Bình tu vi đạt Võ Tông Lục Giai, hai tên bổ kɧօáϊ còn lại đều là Võ Vương Tam – Tứ Giai, giải quyết đám tôm tép này chắc cũng không có vấn đề.
Quả nhiên mặc dù đám hộ vệ đông người, nhưng chênh lệnh tu vi quá lớn, làm sao có thể là đối thủ của 3 người? Lập tức cả đám bị đánh cho thất điên bát đảo, chẳng mấy chốc bị đánh ngã một mảng lớn. Mấy tên còn lại sợ quá không dám xông lên.
– Hừ! Chỉ có đám nhãi nhép này thôi sao? Ông đây đánh chưa đã nghiền!
Hai tên bổ kɧօáϊ theo sau Đơn Bình khinh bỉ nói. Lăng Huyền Phong lắc đầu. Đây chính là quan binh hay sao? Kiêu ngạo, ngu ngốc, cậy ta đây làm quan. Như thế này mà kinh thành trị an tốt thế nào được?
An Ngô Lương sắc mặt thâm trầm, phất tay một cái:
– Các người lui ra! Xem ra ông đây xem thường chúng mày! Điệp Nhi Tiếu! Lộ Vô Sương! Hạ Vô Tuyết! Đánh bọn hắn cho ta!
Vút! Vút!
– Ai nha!!
Hai tên bổ kɧօáϊ của Đơn Bình bị đánh ngã. Ở phía trêи, có 3 bóng hình thướt tha bay xuống. Không ngờ lại là 3 ca kỹ của Bách Hoa Phường. Lộ Vô Sương cùng Hạ Vô Tuyết thì mặc áo trắng, cầm quạt xếp, thân hình vài chỗ hở ra da thịt trắng tinh, vô cùng dụ hoặc. Còn Điệp Nhi Tiếu thì mặc váy dài màu xanh, khuôn mặt tròn trĩnh, vô cùng khả ái.
– Xem ra tên Đơn Bình này phải ăn chút đau khổ rồi. 3 nàng kia thấp nhất cũng là Võ Tông Ngũ giai, nữ tử áo xanh kia thì tu vi ngang ngửa Đơn Bình nữa.
– Anh nghĩ chú nên giúp hắn một chút.
– Đợi thêm một lúc xem sao.
Đơn Bình thấy 3 nữ tử mới tới tu vi không kém gì mình, lập tức sắc mặt ngưng trọng, hai tay nắm chặt thiết thương.
– Các ngươi cũng muốn cùng bản quan là địch? – Đơn Bình hỏi.
– Là địch hay không không biết. Tiểu nữ chỉ làm theo lệnh lão gia! Các tỷ muội! Lên! – Điệp Nhi Tiếu lên tiếng.
Hắc!!!
Lộ Vô Sương cùng Hạ Vô Tuyết tay lay động, ngay lập tức hai chiếc quạt mở ra, phóng thẳng về phía Đơn Bình
– Đơn Điệp nhất kϊƈɦ!!!
Keng keng!!
Hai chiếc quạt va chạm với thiết thương vang lên âm thanh như kim loại ma sát, Đơn Bình nhanh chóng cúi người xuống, một chiếc quạt sượt qua đầu, cắm thẳng vào chiếc cột phía sau lưng. Hắn thầm đổ mồ hôi lạnh. Mẹ nó! Nữ nhân này đánh ác thật!
Không để cho hắn hồi phục, 2 nàng huy động tay nhỏ, lập tức hai chiếc quạt bay về. Hai người thi nhau nhảy múa, tức thì trong không gian hàng loạt chiếc quạt xuất hiện đánh thẳng về phía Đơn Bình.
– Chết tiệt! Chiêu thức gì thế này!
– Ngênh Phong ĐIệp Vũ! Đơn đại nhân, ngài thấy sao? – Lộ Vô Sương khúc khích cười.
– Hừ! Điêu trùng tiểu kỹ! Xem bản quan phá nó đây! Trường Hồng Quán Nhật!!
Thân hình hắn xoay tròn 180 độ, thiết thương xoay một vòng tròn, sau đó hất lên. Kình khí xuất hiện đánh tan thế công của nhị nữ.
– Thiên Giang Nhất Dược!
Đơn Bình nhảy lên, tụ khí vào đầu thương, đập xuống thật mạnh. Nhị nữ thấy thế, liền nhanh chóng tránh ra.
Rầm!!!
Thiết thương đập xuống tạo thành một vết nứt lớn trêи sàn.
Đúng lúc này…
Chíu! Chíu!
Đơn Bình vội ngửa đầu ra, chỉ thấy hai vệt sáng phóng qua mặt. Hóa ra là hai chiếc kim bạc, đằng sau có quấn sợi tơ mỏng. Người ra chiêu là Điệp Nhi Tiếu. Hóa ra vũ khí của nàng là những cây kim châm có buộc tơ trắng.
– Đánh lén! Vô sỉ!
Mặc kệ cho hắn bất mãn, Điệp Nhi Tiếu hai bàn tay kết ấn, xung quanh nàng xuất hiện vài vệt hỏa quang.
– Mẹ kiếp! Nàng ta là ma pháp sư!
– Đơn đại nhân! Tiếp chiêu! Hồng Liên Khai!
Nương theo tiếng hô của Điệp Nhi Tiếu, một chùm gồm 3 quả cầu lửa bắn về phía Đơn Bình. Hắn không kịp né tránh, chỉ có thể cứng rắn đón đỡ.
Ầm!!!!!
Một tiếng nổ phát ra, hỏa quang bay tứ phía. Tại trung tâm vụ nổ, Đơn Bình vô cùng chật vật, khuôn mặt cháy đen, trường bào bị rách tan phần thân trêи, một vài chỗ có máu tươi chảy ra.
– Ài, xem ra tên bổ đầu ăn hại này không chống đỡ được rồi, bản thiếu gia ra tay vậy.
Dứt lời, Lăng Huyền Phong phi thân xuống.