– Lăng Huyền Phong! Là ngươi!
– Đúng! Chính bản thiếu gia.
Hôm nay, Lăng Huyền Phong vẫn mặc bộ bạch sam, lưng khoác Cẩm Long Xưởng, bên hông có giắt một cây gậy trúc màu xanh lục. Trắng như tuyết không một vết đen, đâu đâu cũng thuần một màu trắng tinh khiết; kết hợp với áo bào màu xanh nhạt phủ bên ngoài càng làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn của hắn. Xung quanh các chị em nhìn hắn mà trong đôi mắt xuất hiện vô số ánh hào quang.
Nếu như có đồng đạo game thủ nào ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra trang phục hắn đang mặc là Phong Vật Chí Quốc Sĩ Trang Phục. Đây là kết quả quay thưởng hắn nhận được cùng với Độc Cô Cửu Kiếm: Phá Kiếm Thức. Môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng, vóc người thon dài, anh tuấn hơn người, đúng là tiêu chuẩn của thế gia công tử, của một trang phong lưu thanh nhã. Lăng Tam Thiếu đi đến đâu, thu hút mọi ánh nhìn đến đó. Ghen tị có, hâm mộ có, si mê cũng có.
Hoàng Thường lúc này chợt nhận ra rằng từ hồi tiến nhập Thiên Tinh, vì mải đấu tranh với Lăng Hiếu Kiệt nên hắn quên bẵng mất đối phương còn có một ca ca vô cùng nguy hiểm này.
– Ngươi đến đây làm gì?
– Ngươi hỏi ta? Các ngươi có 5 người, cùng đứng một chỗ ức hϊế͙p͙ 2 đệ đệ của ta. Ngươi hỏi vì sao bản thiếu gia đến đây sao?
Lăng Huyền Phong mỉm cười, nụ cười như tắm gió xuân. Mặc dù hắn đang trả lời với giọng điệu chất vấn, nhưng vẻ mặt của hắn lại khiến người khác hiểu nhầm là hắn đang nói đùa.
– Vị công tử này là…
An Lộc Minh quay sang dò hỏi tam nữ. Hắn thấy Kim Tiểu Uyên cúi đầu trốn tránh không dám nhìn người mới đến, còn Nguyệt công chúa thì lại có ánh mắt phức tạp. Cuối cùng vẫn là Hoàng Thường nói nhỏ:
– An thiếu. Đây là tam ca của Lăng Hiếu Kiệt, tên Lăng Huyền Phong.
– Vì sao ở Thiên Tinh ta chưa thấy mặt hắn bao giờ.
– Tiểu đệ cũng không rõ, chỉ biết hắn không phải là người của Thiên Tinh học viện.
An Lộc Minh nghe thấy vậy thì ấn tượng đối với Lăng Huyền Phong giảm đi phân nửa. Trong suy nghĩ của hắn, chỉ có Thiên Tinh mới là con đường dẫn tới thành công duy nhất. Từ chối cơ hội vào học ở Thiên Tinh chẳng khác nào phá bỏ con đường tương lai của mình. Lúc đầu hắn còn có chút coi trọng, nhưng sau đó trực tiếp xem nhẹ.
– Hừ! Thì ra cũng chỉ là một tên nhị thế tổ tự cho mình là nhất.
An Lộc Minh thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ tươi cười.
– Thì ra là Lăng thế huynh, tiểu đệ đây với Hiếu Kiệt huynh có chút hiểu lầm mà thôi. Thực ra tiểu đệ cũng không rõ vì sao Hiếu Kiệt huynh lại chặn chúng ta lại, rồi nói là chúng ta hại Độc Cô Lữ Nhân hắn, cho nên….
– Cho nên các ngươi vẫn một mực giả ngu như không biết? Mấy người các vị cũng cho là nhị vị đệ đệ của ta hồ thuyết bát đạo?
Lăng Huyền Phong trực tiếp cắt lời, quay sang hỏi tam nữ. Thấy Kim Tiểu Uyên cùng Nguyệt công chúa không trả lời, hắn thầm hừ lạnh. Duy chỉ có nữ nhân kia đứng ra trả lời:
– Lăng công tử không nên hiểu lầm, chúng ta là phận nữ nhi, lại không biết tình huống thực tế như thế nào, nên không dám đoán bừa, chỉ đứng yên một chỗ. Công tử có thể coi chúng ta là trung lập cũng được.
Giọng nói của nàng thánh thót như chim hoàng oanh, cực kỳ êm tai. Nếu như định lực không tốt chắc chắn sẽ trầm mê trong đó.
– Chẳng hay cô nương là… – Lăng Huyền Phong dò hỏi.
– Tên của tiểu nữ không tiện nói. – Nữ nhân kia trả lời.
Lăng Huyền Phong gật đầu biểu thị ý không vấn đề, quay lại phía Hoàng Thường:
– Ở Thủy Mặc ngươi phong tiêu sái ra sao, không ngờ đến đây cũng chỉ muốn làm cẩu theo đuôi người khác. Bản thiếu gia ngày trước đúng là nhìn lầm người. Xem trọng ngươi quá rồi, hắc.
– Ngươi!…. Đừng có làm càn, nên nhớ ở đây là đế đô! Không phải Thủy Mặc thành, đừng nghĩ Lăng gia có quyền lực ở đó mà có thể lớn lối ở đây.
– Ta lớn lối sao? Sao ta lại thấy mình vẫn còn khiêm tốn chán. Khiêm tốn đến mức đệ đệ của ta cũng bị các ngươi ngồi lên đầu?
An Lộc Minh phe phẩy quạt, lên giọng nói:
– Cuồng đồ! Đừng nghĩ ngươi có Độc Cô gia chống lưng thì ta sẽ không làm gì được ngươi! Chỉ cần An mỗ dùng một ngón tay cũng có thể đè chết ngươi!
Nghe An Lộc Minh tự cao tự đại như vậy, Độc Cô Lữ Nhân cùng Lăng Hiếu Kiệt sắc mặt cổ quái. Kháo! Ngươi chỉ là một tên Võ Vương, cũng dám đi ngồi lên đầu một tên Võ Tôn sao?
– Ồ? Một ngón tay cũng có thể đè chết bản thiếu gia? Ngươi cũng hơi tự tin quá nhỉ? – Lăng Huyền Phong ɭϊếʍ môi.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, mùi thuốc súng nồng nặc, nữ tử che mặt liền vội nói:
– Các vị, có thể nghe tiểu muội nói một lời?
An Lộc Minh dường như là muốn thể hiện trước mặt nữ tử này, liền vội xum xoe:
– Cô nương cứ nói, An mỗ rửa tai lắng nghe.
Lăng Huyền Phong cũng từ chối cho ý kiến.
– Chuyện giữa Độc Cô thiếu gia cùng An thiếu, tiểu muội không biết đầu đuôi như thế nào, bên nào cũng tự cho mình là đúng. Chẳng hay không có cách nào có thể hòa giải hay sao?
An Lộc Minh dường như nghĩ ra được chủ ý gì, liền vội nói:
– Đúng đúng! Cô nương nói chí phải. An mỗ thấy thế này. Dù sao thì An mỗ tự tin mình vô tội, nhưng Độc Cô huynh vẫn cứ khăng khăng nói An mỗ có tội. Ai cũng có cái lý của riêng mình, chi bằng tại hạ có một cách.
– Cách gì?
An Lộc Minh cười thần bí:
– Hay là như thế này, để không làm mất lòng nhau, sau 3 tháng nữa, chính là Học Hữu Tỉ Võ, đến ngày đó, Độc Cô huynh đây đấu với tiểu đệ một phen, còn Lăng Hiếu Kiệt huynh cùng đấu với Hoàng Thường, còn Phong thiếu đây ta sẽ an bài một người khác khiêu chiến. 3 trận thắng 2. Nếu như chúng ta thắng, chuyện này coi như là xong, nếu chúng ta thua, sẽ nhận lỗi với Độc Cô Huynh, đồng thời sẽ đền bù thỏa đáng, thế nào?
– Không được! Tuyệt đối không ổn! Nếu An công tử an bài một võ giả tu vi cao cường thì sao? Không phải quá thiệt thòi sao?
Nguyệt công chúa nhanh chóng phản bác. Làm như thế khác nào đơn phương nghiền áp? Thế mà công bằng cái gì?
– À đúng rồi, lỗi của An mỗ. Người được chỉ định này sẽ có tu vi không được vượt quá tu vi của ta một cấp, thế nào?
Thật là độc!
Tam nữ trong lòng cảm thấy An thiếu gia này muốn đơn giản là chơi chết đám người Độc Cô gia. Lăng Huyền Phong cho dù có là thiên tài đi chăng nữa, nhưng cũng không thể nào mạnh được bằng An Lộc Minh, nói chi người hắn chỉ định? Nguyệt công chúa đang định phản bác, thì Lăng Hiếu Kiệt bị Lăng Huyền Phong khẽ thúc khuỷu tay, tiến lên vẻ mặt phức tạp nói:
– Như thế này không ổn đi…
Hắn cùng với Độc Cô Lữ Nhân có cảm giác muốn cười bể bụng mất. Ôi cha mẹ ơi, cử một tên Võ Vương đi khiêu chiến một tên Võ Tôn hàng thật giá thật? Ngươi bị ngu bẩm sinh hay ngu có đào tạo đây?
– Sao? các ngươi sợ? Sợ thì nhận thua luôn đi! Ha ha ha ha!
Hoàng Thường đứng một bên khích bác. Hắn nghĩ rằng có An thiếu ở đây, mọi chuyện chắc chắn sẽ được an bài.
– Sợ cái rắm! Cùng lắm lão tử nhận!
Lăng Hiếu Kiệt nín cười muốn chết rồi. Nếu mấy tiểu tử các ngươi muốn chết đến như vậy, không miễn cưỡng đồng ý thì xin lỗi tấm chân tình rồi.
– Được! Một lời đã định! Học Hữu Tỉ Võ 3 tháng nữa sẽ cử hành, lúc đó chúng ta sẽ kết thúc ân oán tại đây
Lăng Hiếu Kiệt nhanh chóng nắm bắt cơ hội mà đồng ý. Lần này phải cho bọn hắn biết như thế nào mới là hối hận.
– Nếu như đã có phương pháp hòa giải, vậy tiểu muội không làm phiền các vị nữa, tiểu muội có việc phải đi trước, cáo từ!
Nữ nhân che mặt nói lời tạm biệt, sau đó Nguyệt Công Chúa cùng Kim Tiểu Uyên cũng đi theo sau.
– Hừm… có thể làm cho công chúa Hoàng tộc nghe lời răm rắp, hơn nữa tuổi còn trẻ như vậy, ở đế đô này không có mấy người.
– Không thể nào! Tam ca huynh không biết nàng là ai sao? – Lăng Hiếu Kiệt ngạc nhiên.
– Ta sao phải biết nàng là ai?
– Kháo! Nàng là Đế đô đệ nhất mỹ nhân, Thượng Quan Hương. huynh không biết sao?
– Ta có nghĩa vụ phải biết nàng ta sao? – Lăng Huyền Phong khó hiểu. Buồn cười, bản thiếu gia vì sao phải biết nàng?
– Khụ! Nam nhân truy cầu nàng ta xếp hàng từ Bắc tới Nam đế quốc thành hai hàng dài cũng có thừa a! Huynh không thể tỏ ra một chút tán thưởng được sao?
– À… ờ thì… đúng là dáng người đẹp, rất xinh đẹp.
Lăng Huyền Phong thả ra một câu bình luận cho gọi là có. Lăng Hiếu Kiệt cùng Độc Cô Lữ Nhân nhìn nhau. Trêи đời này còn có kẻ từ chối mỹ sắc của Thượng Quan đại tiểu thư sao? Nếu như không phải tam ca có vợ rồi, bọn hắn chắc nghi ngờ giới tính của Lăng Huyền Phong.
– 2 người theo ta, có chuyện muốn nói.