Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống – Chương 152: Độc Cô khiêu chiến – Botruyen

Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống - Chương 152: Độc Cô khiêu chiến

Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng hôm sau Lăng Huyền Phong được người tới báo là Độc Cô gia chủ cho mời.

– Gia gia hảo! Mới sáng sớm người đã cho gọi tôn nhi đến không hiểu có chuyện gì?

– Ừm, ta muốn hỏi ngươi suy nghĩ về việc hôm qua.

– Chuyện của Nhân đệ?

– Đúng thế. Ta muốn thấy cách nghĩ của ngươi, dù sao ngươi cũng là người cứu tỉnh hắn.

– Được. Theo ta nghĩ, việc đầu tiên chúng ta cần làm là thu thập bằng chứng cho thấy Bành Đồng ra tay với Nhân đệ. Hắn ra tay với Nhân đệ thật đúng lúc chỉ có một mình, ta không tin đó là trùng hợp, chắc chắn có liên hệ với An gia.

– Điều ngươi nghĩ chúng ta cũng đã hiểu. Còn gì nữa không?

– Còn nữa, phải tìm hiểu xem, chuyện này có phải đơn giản chỉ là tranh giành tình nhân hay không, hay là có một kế hoạch nào đó ẩn đằng sau. Ngoài ra, ta cũng không biết còn gì nữa.

Độc Cô Hàn Vân gật đầu, tiểu tử này quả nhiên không phải đơn giản là một tên nhị thế tổ chỉ biết ăn chơi đàng điếm, cũng có chút đầu óc. Không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, hắn hỏi:

– Ngươi có biết tu luyện?

– Có một ít.

– Trong danh sách tân sinh của Thiên Tinh năm nay, ta không nhớ là có tên ngươi. Đệ đệ của ngươi thì có.

– Đó là bởi vì con đường của tôn nhi không nằm trong Thiên Tinh. Tôn nhi nghĩ, học viện Thiên Tinh không hẳn là con đường duy nhất dẫn đến đỉnh cao. Tôn nhi muốn tự mình tu luyện.

– Ừm, ta chỉ hỏi vậy, chứ không có ý trách phạt gì ngươi. Chẳng qua là ba tên nhóc không nên thân nhà ta nói muốn khiêu chiến với ngươi. Ngươi có đồng ý?

– Cả 3 người?

– Thật ra chỉ một người khiêu chiến thôi.

– Được, tôn nhi muốn thử chút xem sao.

– Hảo! Vậy ta sẽ sắp xếp. Trưa nay sẽ cho người dẫn ngươi tới võ đài của Độc Cô gia.

—————————————–

– Tam ca! Ba huynh đệ kia của Độc Cô Gia muốn khiêu chiến huynh?

– Ừm.

– Huynh có nắm chắc thắng được không? Nếu không thì để đệ lên trợ chiến?

– Đệ đã đột phá Võ Tông rồi sao?

– Ặc! Cái này…. đệ chưa đột phá được.

Lăng Hiếu Kiệt cúi đầu xấu hổ. Đây là cuộc chiến giữa các Võ Tông, Mình chỉ là một Võ Vương sơ giai, đi lên để đưa thức ăn sao?

– Việc của đệ là đứng dưới cổ vũ được rồi, mình ta lên trêи là được.

– Tướng công? Vậy còn thϊế͙p͙? – Tô Mị hỏi.

– Ờm… ta nghĩ tốt nhất nàng nên ở cạnh bồi nãi nãi, dù sao nàng cũng chỉ mới đạt đỉnh phong Võ Vương, cũng không giúp được gì nhiều.

Sân đấu võ Độc Cô Gia, đây là nơi huấn luyện thường xuyên dành cho tộc nhân Độc Cô Gia. Hàng năm, cứ đến đại hội gia tộc hoặc có chuyện gì trọng đại, cũng sẽ được tổ chức nơi này. Khi đám Lăng Huyền Phong tới nơi, có tầm vài chục đệ tử Độc Cô Gia đang đứng chờ quanh lôi đài. Trêи đó, 3 huynh đệ Độc Cô gia đang đứng chờ sẵn, khuôn mặt có vẻ hưng phấn.

– Hắn chính là người mà thiếu tộc trưởng buông lời khiêu chiến sao?

– Tên hắn là cái gì… Lăng…

– Hắn là người Lăng gia? Trông có vẻ giống tiểu bạch kiểm nhỉ?

– Oa! Mỹ nữ đi cạnh hắn đúng là cực phẩm a! Đáng tiếc một đóa hoa nhài lại cắm bãi phân trâu. Thật là đáng tiếc….

– Tiếc cái gì? Còn không xem lại bản mặt của ngươi? Cũng đòi xứng với nàng?

Từng tiếng nghị luận vang lên liên hồi, chủ yếu là soi mói và khinh thường nhóm người Lăng Huyền Phong. Đương nhiên, đa số ánh mắt sắc lang đều hướng về phía Tô Mị. Mặc dù đoàn người có 4 nữ nhân trong nhóm, nhưng chỉ có nàng là nổi bật nhất.

– Tứ thiếu gia! Sao Độc Cô gia lại khiêu chiến hắn? Chẳng lẽ họ muốn hạ nhục chúng ta sao?

– Đúng! Người họ nên khiêu chiến là ngài mới đúng a!

– Im miệng hết cho ta! Tên nào còn lắm chuyện lão tử chặt chân!

Lăng Hiếu Kiệt phiền muộn không thôi. Con bà nó, mấy tên có mắt không tròng các ngươi nghĩ rằng ta xứng để họ khiêu chiến chắc? Có biết người truyền thụ võ học cho ta là ai không? Phen này phải về trừng phạt bọn hắn một phen mới được.

Trêи khán đài, Độc Cô Hàn Vân cùng Độc Cô lão thái thái, Độc Cô Lữ Nhân, Phương Hạo Vân và một số nhân vật cao tầng của Độc Cô gia đến xem.

– Lão muội, sao 3 tên tiểu bất điểm kia lại khiêu chiến Lăng Huyền Phong làm gì?

– Huynh hỏi ta thì ta hỏi ai? Tự nhiên hôm qua bọn chúng sống chết nằng nặc đòi ta nhờ huynh. Có gì huynh đi hỏi bọn hắn a.

– Bẩm gia chủ, lão phu nhân, theo như lão phu được biết thì tam thiếu gia Lăng Gia từ nhỏ đã không tu luyện được đấu khí? Vì sao các thiếu gia lại đi khiêu chiến hắn? – Một trưởng lão có vai vế lên tiếng.

Lúc này Độc Cô Hàn Vân mới nhớ ra:

– Đúng rồi! Ngươi nói ta mới nhớ. Nếu như những gì đồn đãi là đúng, vậy thì tên Lăng Huyền Phong kia đáng lẽ phải sợ hãi mới đúng. Cho dù có một chút bản lĩnh, nhưng so với một tỏng 3 tên kia cũng chỉ là trứng choi đá a! Chứng tỏ trong chuyện này có huyền cơ.

– Ài dà! Không cần bàn tán tới lui nữa! Nếu như đã nhận lời, thì phải có nắm chắc. Ta tin rằng tiểu tử thối kia cũng sẽ không dám làm ra chuyện gì xảo trá! Mị nhi! Lên đây ngồi cạnh nãi nãi!

Nghe tiếng Độc Cô lão phu nhân gọi, Tô Mị quay sang nhìn Lăng Huyền Phong, thấy hắn gật đầu liền nở nụ cười tươi rói, sau đó hôn lên má hắn một cái rồi tức tốc phi thân lên khán đài, để lại Lăng Huyền Phong hứng chịu hàng trăm ánh mắt căm thù nhìn tới. Hắn cười khổ thầm nghĩ:

– Lão bà à, nàng phen này hại ta biến thành công địch rồi a!

Nhảy lên lôi đài, người đứng giữa trong ba huynh đệ Độc Cô gia với dáng vẻ khôi ngô, khuôn mặt giống hệt gia chủ Lăng Hàn Vân tiến tới:

– Lăng thiếu! Hôm nay chúng ta tỷ võ, điểm đến là dừng, mục đích chỉ là giao lưu, chuyện này ổn chứ?

– Ồ? Được thôi, nhưng mà tới bây giờ ta vẫn chưa biết tên 3 vị a!

– Ặc! Không có ý tứ. Ta tên Độc Cô Lãnh Phong. 2 vị huynh đệ đứng đằng sau, từ trái qua phải, tên là Độc Cô Lãnh Vân và Độc Cô Lãnh Dạ.

Đưa mắt nhìn qua 3 người, Độc Cô Lãnh Phong dáng vẻ trầm tĩnh, vóc người cao lớn, mặc một bộ cẩm bào màu xanh lam. Độc Cô Lãnh Vân thấp hơn, khuôn mặt có vẻ lanh lợi hơn, mặc cẩm bào màu đỏ. Độc Cô Lãnh Dạ thì khá lạnh lùng, vẻ mặt cự tuyệt người từ ngàn dặm, trông giống hệt một khối băng. Điểm chung của 3 huynh đệ là đều đeo một cây trường đao sau lưng, và họ có khuôn mặt giống nhau như đúc.

– Ách! Ba vị là huynh đệ tam bào thai?

– Đúng thế, chúng ta là huynh đệ tam bào thai, trong đó ta sinh ra trước, Lãnh Vân và Lãnh Dạ thì cùng ra sau.

Độc Cô Lãnh Phong gật đầu.

– Ba huynh đệ Độc Cô Gia, Lãnh Phong tu vi cao nhất, Võ Tông Tứ giai đỉnh, Lãnh Vân cùng Lãnh Dạ có tu vi Võ Tông Tam giai trung kỳ. Chiến lực đối phương theo cá nhân cũng khá ổn, nhưng mạnh nhất lại là am hiểu chiến thuật hợp kϊƈɦ, đến lúc đó có thể dễ dàng đối phó Võ Tông Lục Giai, còn lại đến Thất giai thì cũng có thể đánh một trận. – Hệ thống đánh giá.

Lăng Huyền Phong vuốt vuốt cằm:

– Không có ý tứ! 3 vị cùng lên sao?

Độc Cô Lãnh Phong xua tay:

– Không phải! Huynh đệ hiểu nhầm rồi, chỉ có một trong ba người thôi. Lăng huynh đệ có thể chọn một trong ba người chúng ta. Sau khi chọn thì 2 người còn lại sẽ xuống đài.

Trêи khán đài:

– Bọn chúng định quần đấu sao? – Độc Cô lão thái thái lên tiếng.

Vị trưởng lão vừa nãy suy tư:

– Hẳn là không. Theo phong cách hành xử hàng ngày của thiếu tộc trưởng, có lẽ sẽ cho vị Lăng tam thiếu kia chọn một trong ba người để đơn đấu.

Không thể nói vị trưởng lão này khá hiểu phong cách hành sự của Độc Cô Lãnh Phong, đoán trúng phóc. Tô Mị ở một bên cười đến run run người. Nhận thấy điều khác lạ, Độc Cô lão thái thái hỏi:

– Mị nhi! Con cười gì thế?

– Ách! Nãi nãi! Chuyện này….

– Con cứ nói, ở đây đều là người nhà, không phải ngại!

– Hì hì, vậy thì Mị nhi xin mạn phép nói. Vị trưởng lão này đoán đúng một phần thôi.

– Ồ? Xin cô nương chỉ giáo?

– Ngài đã đoán đúng là theo lẽ thường, một trong 3 người sẽ được chọn để đơn đấu. Nhưng ngài lại không đoán được tính cách phu quân ta a!

Độc Cô Hàn Vân chợt hiểu ra điều gì:

– Chẳng lẽ hắn….

Tô Mị mỉm cười giải thích:

– Bá bá đoán đúng rồi, chàng sẽ một mình chiến cả 3 người!

Đang có 1 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.

123456789a
  

Còn ra ko v