Thấy Lăng Huyền Phong nhíu mày, mọi người khẩn trương. Các y sư đã làm hết trách nhiệm, nhưng cũng không thể cứu tỉnh được Độc Cô Lữ Nhân, nay Lăng Huyền Phong vào khám, tuy mọi người không tin tưởng, nhưng có bệnh vái tứ phương, cho dù một tia hy vọng nhỏ nhoi, họ cũng sẽ bắt lấy.
– Hiền chất! Lữ Nhân của ta sao rồi? Vì sao ngươi nhíu mày?
Mẫu thân của Lữ Nhân là người sốt sắng nhất, thấy hắn nhíu mày, tâm trạng liền hoang mang tột độ, vội vàng hỏi.
– Tiểu di, có chút lời này, Phong nhi không biết phải nói sao.
Mọi người thấy thế liền triệt để tuyệt vọng. Nếu như không làm cho Lữ Nhân tỉnh dậy sớm, nguy cơ hắn mãi mãi không tỉnh dậy là rất cao.
– Nói! Ngươi nói! Nói cho tiểu di biết đi!
Thấy nàng như vậy, Lăng Huyền Phong nói với Độc Cô Hàn Vân:
– Gia gia, phiền người cho lui tả hữu, chuyện này tốt nhất không nên cho quá nhiều người biết.
Độc Cô Hàn Vân không hiểu vì sao, nhưng vẫn cho mọi người lui ra, chỉ có mẫu thân Lữ Nhân cùng lão phu nhân với hắn ở lại.
– Tiểu Kiệt, đệ cũng ra ngoài…
Sau khi chỉ còn 5 người trong phòng, Lăng Huyền Phong bắt đầu nói:
– Có chuyện này, tôn nhi muốn mọi người giữ bình tĩnh.
Hít một hơi sâu, mọi người đều biết sắp tới hắn sẽ nói ra những chuyện kinh thiên gì.
– Nhân đệ đệ tuy rằng toàn mạng, nhưng cách cái chết không xa, sau khi kiểm tra sơ qua, ta phát hiện vết thương ở nhiều nơi, trong đó trí mạng nhất là ở vùng đầu, cụ thể là nơi này, vết thương này rất nhỏ, nhưng nếu không chú ý kỹ, sẽ không thể phát hiện ra. Hơn nữa…. ài….
– Hơn nữa cái gì! Mau nói cho lão thân! – Lão phu nhân giục.
– Mọi người phải chuẩn bị tinh thần, bởi vì… ta e rằng.. sau này Nhân đệ không thể làm nam nhân chân chính được nữa.
– Không!!!!!!!!!!!
Mẫu thân của Lữ Nhân – Phương Hạo Vân hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống bất tỉnh. Độc Cô Hàn Vân biến sắc, mau chóng cứu tỉnh nàng. Tỉnh dậy, nàng ôm lấy nhi tử của mình mà khóc lớn. Độc Cô lão phu nhân tuy rằng bình tĩnh hơn, nhưng Tô Mị cảm thấy được lão phu nhân đang vô cùng giận dữ, hai hàng nhiệt lệ tuôn chảy.
– Phong nhi, ngươi nói thật?
– Tôn nhi không dám giấu gia gia cùng nãi nãi. Chuyện này ta e rằng không thể chữa được nữa.
– Vậy thì nhi tử của ta khác nào bị hoạn? Sao bọn hắn lại có thể ra tay tàn độc đến vậy? – Phương Hạo Vân nức nở.
– Phong nhi, ngươi biết các vết thương đến từ đâu không? – Độc Cô Hàn Vân trầm giọng.
– Ta không biết là ai làm, nhưng có thể đoán được người này tu vi rất cao cường, chí ít cũng đạt đến Võ Tôn, vũ khí hắn sử dụng thuộc loại thiết trảo. Nếu như ta nhớ không nhầm, chỉ có 2 người mà ta biết có thể làm được.
– Là ai?!! 3 người cùng hỏi.
Lăng Huyền Phong gãi đầu, trả lời:
– Người thứ nhất, là nữ nhân. Nàng có biệt danh là Thiết Trảo Vân Báo, tên là Mộ Dung Triệt. Tuy nhiên ta chúng ta có thể loại trừ người này.
– Vì sao?
– Bởi vì theo như ta được biết thì Mộ Dung Triệt là đà chủ Phục Ma Hội. Nhưng trong thời gian gần đây, Phục Ma hội bị quan binh bao vây ở tổng đàn, nội bất xuất ngoại bất nhập, nên khả năng nàng ta ra tay là không lớn. Hơn nữa Phục Ma hội với Độc Cô gia không có hiềm khích, cũng không có qua lại nên nàng ta không có lý do ra tay.
– Ừm, có lý. Vậy còn người thứ hai?
– Người thứ hai, ta lại cho rằng khả năng hắn ra tay cao hơn. Đó là Bát Tí Na Tra Bành Đồng.
– Bành Đồng? Là hắn? – Độc Cô Hàn Vân kinh nghi
– Độc Cô gia gia ngươi biết hắn ư?
– Tuy rằng chúng ta không thuộc giang hồ, nhưng một chút chuyện lặt vặt cũng phải biết. Nếu như theo hiền chất nói, vậy có lẽ Bành Đồng đang ở Triều Ca sao?
– Khả năng rất cao. Tuy nhiên vì sao Bành Đồng lại ra tay với Nhân đệ, thì chỉ có người trong cuộc mới biết được. Ngoài Nhân đệ ra, còn có ai khác không?
– Không có, Nhân nhi không hiểu vì sao hôm nay đi ra ngoài không đem theo hộ vệ.
– Vậy thì chỉ còn cách cứu tỉnh hắn để hỏi vậy.
Vừa nói, Lăng Huyền Phong móc ra một chiếc bình màu đỏ tươi, sau đó vạch miệng Lữ Nhân ra đổ vào. Quả nhiên đúng như theo lời hệ thống nói, các vết thương mau chóng lành lại, màu da của Lữ Nhân cũng dần khôi phục một chút hồng, mặc dù phần lớn vẫn trắng bệch.
– Đây là thuốc chữa thương do sư phụ ta điều chế, nhưng số lượng có hạn, dùng một bình là hết một bình, hôm nay tình thế bắt buộc nên ta mới sử dụng.
Sau khoảng thời gian uống một chén trà, Lữ Nhân đã dần khôi phục, nhịp thở đã dần dần ổn định, không còn thất thường như trước.
– Nhân nhi tỉnh rồi!
Đúng vậy, Lữ Nhân dần mở mắt, mơ màng hỏi:
– Mẫu thân! Sao hài nhi lại ở đây? A! Sao người ta lại đau thế này?
– Nhân nhi! Ai là người ra tay phục kϊƈɦ con?
– Ta! Ta không nhớ rõ, chỉ nhớ là lúc đó ta đang có cự cãi với An đại thiếu gia, sau đó cái gì cũng không biết.
– An gia đại công tử? An Lộc Sơn? Tiểu tử kia lần trước bị người đánh gãy chân, không dưỡng thương mà còn ra ngoài chạy loạn?
– Hắn không đi một mình, theo sau hắn là lão nhị An Lộc Minh.
– Vì sao ngươi đi gặp bọn hắn?
Độc Cô Lữ Nhân gãi đầu, xấu hổ nói:
– Bởi vì hôm trước An Lộc Sơn hắn vô cùng khó chịu với việc ta theo đuổi Thượng Quan cô nương, nên hắn mới hẹn ta ra nói chuyện, hắn cũng nói là không được đem theo hộ vệ.
– Thế là ngươi nghe lời hắn? – Lăng Huyền Phong lên tiếng.
– Đúng… vậy….
Lữ Nhân mặt đỏ như đít khỉ, cúi đầu như cún con phải tội. Sự việc bây giờ mới vỡ lở: thanh niên mới lớn, tình đầu chớm nở. Cuối cùng là thách đấu nhau vì tình.
– Trời ơi! Tiểu tử ngươi sao lại ngốc đến thế hả? Hắn có phải cha ngươi đâu mà ngươi răm rắp nghe thế? Sao không nhờ ba tên dở hơi kia đi cùng? Sao ta lại có một tên tôn nhi ngu ngốc như ngươi vậy?
Độc Cô Hàn Vân giận dữ trách mắng, nhưng không dám mắng quá nặng. Độc Cô Lữ Nhân càng nghe càng xấu hổ, chỉ cúi đầu nghe chửi. Đột nhiên hắn cảm giác có gì không đúng.
– Gia gia, mẫu thân! Sao tự nhiên hài nhi thấy ở phía dưới không có cảm giác gì?
Mọi người nhìn nhau, sau đó thở dài. Hiểu ra có chuyện chẳng lành, Độc Cô Lữ Nhân vội vàng kiểm tra, sau một hồi hắn hét lớn:
– Không!!!!!!!!
Tiếng hét này có phần to lớn hơn so với mẫu thân hắn lúc trước.
– Nhân nhi! Bình tĩnh! Đừng kϊƈɦ động…
– Hu hu hu! Ta không muốn sống nữa! Đời ta như vậy là hỏng rồi! Tại sao? Tại sao??!!!
Lữ Nhân cùng Phương Hạo Vân ôm nhau khóc lớn. Lăng Huyền Phong không biết khuyên giải như thế nào. Nếu là hắn chắc hắn còn điên cuồng hơn thế.
Độc Cô Hàn Vân ra hiệu cho mọi người ra ngoài, để cho hai mẹ con họ yên tĩnh.
– Đúng rồi, phụ thân của Nhân đệ đâu? Sao tôn nhi không thấy?
ĐỘc Cô Hàn Vân trả lời:
– Phụ thân hắn làm quan trong triều, hiện tại triều chính rối ren, công việc bù đầu, phải gần tối mịt hắn mới về nhà. Nếu hắn biết được, chắc sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng mất.
Quả đúng như Độc Cô gia chủ dự đoán. Cha của Lữ Nhân, Độc Cô Hàn Phi khi mới về nghe tin nhi tử gặp nạn, liền phun ra một búng máu, nhất thời đổ bệnh, làm cho Độc Cô gia náo loạn một hồi. Dưới sự ra lệnh của gia chủ, chuyện Nhân thiếu gia bị nạn không truyền ra ngoài, tránh gây ảnh hưởng tới gia tộc. Lăng Huyền Phong vốn chưa có kế hoạch gì, lại được nãi nãi đích thân yêu cầu ở lại, liền vui vẻ chấp nhận. Dù sao hắn cũng muốn xem cảm giác có bà nội chăm sóc là như thế nào.