– Đúng! Nguồn gốc của thanh đao đó. Có thể nói… Ài.. thảm án của Thu gia, ta đồ rằng có tám phần là từ thanh đao đó. Thu gia của cô nương có lẽ đã tự rước họa vào thân.
– Vì sao ngươi lại nói vậy?
– Bởi vì, lần gặp Diệp lão huynh, ta đã biết được một bí mật kinh thiên. Cô nương đã từng nghe nói tới yêu ma chưa?
– Yêu ma? Ngươi đừng nói là… những loại yêu mà mà người ta bịa ra để dọa trẻ con chứ? Ngươi đang đùa sao?
– Không, tại hạ không đùa, hơn nữa lại còn vô cùng nghiêm túc.
Vậy là hắn kể ra tao ngộ ngày hôm đó, đương nhiên ngoại trừ việc hai người lạc vào Tâm ma ảo cảnh. Thu Diệp Hương nghe xong, giọng nói bắt đầu run run:
– Ngươi… ngươi nói những điều đó… đều là thực?
– Chính xác! Ta không cần thiết phải nói dối.
– Nếu nói như vậy…. Thanh đao kia.. đến từ cái nơi kia… Cửu U Ma Giới?
– Chính xác ra mà nói, khối sắt mà tổ gia gia ngươi tìm được, đến từ Cửu U Ma Giới, trong nó hẳn là đã nhiễm không ít ma khí. Hơn nữa, tổ gia gia ngươi đã giết không dưới ngàn người, khiến cho nó nhiễm không ít vong hồn. Kết hợp với ma khí có sẵn, thanh đao kia… hẳn đã thành tinh.
– Thành tinh? Lại còn có chuyện như vậy sao? Thật khó tin!
– Khó tin sao? Cô nương hãy nhìn…
Để chứng minh cho Thu Diệp Hương thấy, hắn lấy Ỷ Thiên Kiếm ra.
– Cô nương thấy thanh kiếm này có gì đặc biệt không?
– Trông có vẻ như là một thanh bảo kiếm bình thường… Khoan đã, hình như…
Ban đầu Thu Diệp Hương không cảm thấy gì, nhưng khi Lăng Huyền Phong rút kiếm ra, một cỗ ý chí từ thanh kiếm bộc phát, làm cho thanh đao của Thu Diệp Hương run lên liên tục, phảng phất như nó đang sợ thanh kiếm kia vậy. Còn Ỷ Thiên Kiếm thì vang lên những tiếng “ông ông” vang dội, có vẻ như ngoài Lăng Huyền Phong ra, nó sẽ không phục vụ cho bất kỳ ai.
– Thanh kiếm này… hình như ta cảm nhận được… ý chí của nó… ta cảm nhận được ngạo khí của nó. Dường như nó nói với ta… Ách! Không phải nói.. mà là… truyền đạt ý niệm. Đúng vậy! Truyền đạt ý niệm! Đó chính là ngoài ngươi ra, nó sẽ không phục tùng bất cứ ai! Ta không hiểu? Tại sao lại có chuyện thần kỳ như vậy?
– Như vậy cô nương tin rồi?
– Ta… ta… mặc dù không muốn, nhưng minh chứng ở trước mặt… ta.. không thể không tin…
Hài lòng tra kiếm vào vỏ, Lăng Huyền Phong nói tiếp:
– Như vậy, chúng ta đều đồng ý rằng thanh đao kia đã thành tinh. Vậy việc tiếp sau đó, ta nghĩ không khó giải thích.
– Nguyện lắng nghe!
– Ta nghĩ rằng do tổ gia gia của cô ý chí rất mạnh, nên mới có thể kìm hãm được thanh đao đó. Còn Diệp lão ca, hắn… rất có khả năng, kế thừa được gần như tuyệt đối huyết mạch của tổ gia gia cô, nên mới có thể khiến cho thanh đao kia nhận chủ. Nhưng do hắn còn quá trẻ, ý chí không đủ mạnh, nên nhất thời đã bị nó khống chế, dẫn đến chuyện đau lòng sau này. Có thể nói, thảm án của Thu gia… Diệp lão ca hắn cũng là người bị hại. Sau khi tàn sát cả gia tộc, hắn mới tỉnh ngộ, chạy tới một chỗ không người, khóc thảm thiết tới mức mù cả 2 mắt… Rồi không rõ cách nào hắn tới được Cửu U Ma Giới đề báo thù… Đúng! Rất có thể là như vậy. Đây có lẽ là cách giải thích hợp lý nhất nếu như chắp vá mọi dữ kiện chúng ta có. Ta nghĩ chúng ta….. Thu cô nương, cô không sao chứ?
Đang định nói tiếp, Lăng Huyền Phong thấy Thu Diệp Hương ngơ ngác ngồi, hắn lay lay vài cái, nàng mới tỉnh, sau đó nhanh chóng hỏi:
– Nhưng mà.. tại sao.. tại sao.. Thu… không… lúc huynh ấy tới Lăng Gia, Lăng bá bá không giữ huynh ấy lại làm rõ mọi chuyện?
Thu Diệp Hương không tự chủ được mà nói ra 2 chữ “huynh ấy”, đồng thời trong thâm tâm nàng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Hiển nhiên bản thân nàng một chút nào đó vẫn còn thương yêu ca ca của mình. Chính nàng cũng không biết vì sao lại như vậy.
– Cô nương phải biết một điều rằng. Lúc Diệp lão ca đến gặp gia gia ta, là lúc đó hắn đã tàn sát sạch sẽ hơn 600 người! Huyết tính chưa tan đi hết. Nếu như gia gia ta mạnh mẽ ngăn lại, hậu quả sẽ là gì? Cô nương có biết là, để tiêu diệt được một gia tộc, phải có thực lực mạnh cỡ nào không?
– Ta…
– Theo như gia gia nói, Thu gia là một trong tứ đại gia tộc, cao thủ chắc chắn không thiếu. Võ Thánh hoặc Võ Đế ta không chắc lắm, nhưng ít nhất cũng phải có 2 hoặc chí ít 3 người cấp bậc Võ Hoàng!
– Đúng vậy, ngày trước, gia tộc ta có 3 vị lão tổ cấp bậc Võ Hoàng, là những người mạnh nhất toàn tộc.
– Vậy mà… họ vẫn bị giết sạch! Một người không thể sống sót! Để làm được như vậy, chí ít Diệp lão ca lúc đó đã có tu vi Võ Đế! Hoặc chí ít có thực lực sánh ngang Võ Đế! Mà ngày đó ta gặp hắn, tu vi của hắn ít nhất cũng là Võ Thánh nhị giai!
Hít!!!!!
Thu Diệp Hương hít một ngụm khí lạnh! Đúng vậy, tại sao mình không nghĩ tới chứ! Võ Thánh, Võ Thánh…. Cấp bậc này, đi đến đâu cũng là nhân vật phong vân, mà Thu Hồng Diệp còn trẻ như vậy…. Nghĩ lại bản thân mình, Võ Tông Lục giai… đi tìm hắn báo thù… ngại mình sống quá lâu hay sao? Thật buồn cười!
– Cô nương phải hiểu rằng, một Võ Đế có sức sát thương lớn cỡ nào không? Nếu hôm đó gia gia ta mạnh mẽ giữ hắn lại, chẳng may huyết tính trỗi dậy, hắn huyết tẩy cả Lăng Gia thì sao? Cho dù không giết được toàn bộ, nhưng cũng sẽ làm cho Lăng Gia tử thương vô số, đúng không?
Thu Diệp Hương cúi đầu. Nàng không nghĩ tới phương diện này
– Thực xin lỗi… ta..
– Không sao, việc này không phải lỗi của cô nương.
– Như vậy,… giờ đây huynh ấy đang ở đâu?
Thu Diệp Hương đã thầm chấp nhận lại vị trí đại ca của Thu Hồng Diệp, thù hận đã bớt đi quá nửa. Nhưng để hoàn toàn triệt tiêu, nàng cần phải gặp hắn để hỏi rõ ngọn ngành.
– Ta cũng không rõ. Sau sự kiện kia, hắn từ biệt ta, rồi bỏ đi mất dạng.
– Vậy.. bây giờ làm thế nào để…
– Thế này đi, tạm thời cô nương đi theo chúng ta, không chừng có duyên sẽ gặp lại hắn chăng?
Thu Diệp Hương nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật đầu. Dù sao nàng cũng không biết đi đâu để tìm Thu Hồng Diệp. Chi bằng đi cùng nhóm Lăng Huyền Phong, ít ra cũng có người bầu bạn.
Sau khi câu chuyện kết thúc không lâu, cũng là lúc Dương Quá cùng Tiểu Long nữ quay lại. 2 người đều ân cần hỏi thăm Thu Diệp Hương, khiến nàng cảm thấy sau bao nhiêu năm hận thù, cuối cùng cũng có thể cảm nhận một chút gì đó gọi là nhân tình.