– A… Ta… ta đang ở đâu đây? Tại sao… Người ta lại đau thế này….
Không biết qua bao lâu, Thu Diệp Hương mở mắt. Nàng chỉ nhớ được là lúc trước bị Lăng Huyền Phong đánh bại, dính nội thương tuy không quá nặng nhưng cũng không nhẹ, bị ngất đi. Lúc tỉnh dậy, nàng thấy mình đang nằm trong một hang động khá sạch sẽ, ánh sáng đầy đủ. Nơi nàng nằm được trải rơm khá êm, chỉ có cơ thể mình vô cùng đau nhức, quanh thân lại được quấn vải trắng, bộ y phục thường ngày đã được thay ra, gấp gọn vào một bên.
– Ai… là ai đã giúp ta thay y phục? – Nàng băn khoăn.
Trong lúc nàng xoa xoa hai bên thái dương cho tỉnh táo, thì nghe được âm thanh loáng thoáng bên ngoài, nghe có vẻ bất mãn
– Tam ca! Sao huynh lại bắt ta đi vào thành mua những thứ này? Nào là lá dong, đỗ xanh, thịt heo, gạo nếp, bột gạo, bột năng, thịt gà, hành củ… lại còn nồi niêu xoong chảo, hơn nữa phải là loại cực lớn nữa? Ta biết tìm ở đâu ra đây? Mà, những thứ như thế này, sao không bảo Long nhi đi làm? Việc này thường do nữ nhân đảm nhiệm mà?
Một giọng nói khác vang lên:
– Tại sao Long nhi phải đi mà ngươi không đi được? Nam nữ bình đẳng, ai đi chẳng như nhau? Hơn nữa tiểu tử ngươi có nhẫn trữ vật, mua xong ném vào đấy thì làm gì có ai biết? Chuyện này có gì đâu mà mất mặt? Hay là tiểu tử ngươi muốn thay Long nhi chăm sóc, thay y phục cho Thu Diệp Hương?
Nghe đến 3 chữ “thay y phục”, Thu Diệp Hương không khỏi mặt mũi đỏ bừng, thầm mắng 2 chữ “lưu manh”. Thế mà ngươi cũng nói ra được. Nhưng đồng thời nàng cũng thở phào. Hóa ra y phục là do Tiểu Long nữ thay hộ nàng.
– Ặc! Chuyện này… đơn giản! Lão tử có gì không làm được? Cùng lắm thì đi mua mấy thứ linh tinh, có gì đâu!
– Chát!!!
Một tiếng vỗ rõ to vang lên
– Ai ui!!! – Giọng nói bất mãn kia kêu thảm một tiếng
– Ăn nói cho tử tế! Ngươi là lão tử của ai hả? Dám xưng hô vậy với ca ca ta?
– Ặc! Tam ca ngươi đại đức đại lượng, đừng để ý a! Cứ coi như tiểu đệ đang đánh rắm đi a! – Giọng nói kia có vẻ thảm thương.
2 người đang nói chuyện không phải ai khác, chính là Lăng Huyền Phong cùng Lăng Hiếu Kiệt. Ngồi trong hang, nghe 2 huynh đệ nói chuyện, Thu Diệp Hương phì cười, nhưng chạm vào vết thương, nàng hít một hơi sâu. Ai nha, đau chết bản cô nương rồi.
– Lá dong thì thôi khỏi phải mua, ta ra bờ suối tìm là được, còn lại phải mua cho đủ. Thiếu món nào thì để xem lúc đó bản tam ca đây quân huấn ngươi như thế nào, khặc khặc khặc!
Lăng Huyền Phong cười âm hiểm, làm cho Lăng Hiếu Kiệt run như cầy sấy. 2 chữ “quân huấn” khắc sâu vô cùng trong tâm trí hắn. Quân huấn, nói trắng ra chính là đối luyện. Mà thường thường khi nói đến quân huấn thì đối thủ của Lăng Hiếu Kiệt luôn là Lăng Huyền Phong. Không biết kết quả mỗi lần quân huấn kia nó ra sao, nhưng hậu quả thì thấy rõ. Một lần, hắn nói lung tung, đắc tội tam ca, bị quân huấn một lần. Thế là 3 ngày sau đó hắn không thể động đậy, 2 mắt sưng húp như cái chén, không mở được, miệng mỗi lần mở ra thì đau vô cùng, răng lung lay vài cái, không dám ăn thịt, chỉ có thể nhờ Tiểu Long nữ nấu cháo cho mà húp.
– Hì hì.. Tam ca… Ách! Cái quân huấn này… tiểu đệ… khụ khụ… nghĩ là thôi không cần.. Hắc hắc! Huynh yên tâm đệ chắc chắn sẽ mua đầy đủ! Ha ha!
Nói xong hắn vội vã bỏ chạy, kẻo tam ca lại thay đổi ý định. Lăng Huyền Phong thấy thế thì cười khúc khích. Tên tiểu đệ này ngoài lạnh trong nóng. Hắn không biết phải biểu hiện cảm xúc với người ngoài như thế nào, cho nên hồi còn ở gia tộc thì hắn trưng cái bộ mặt như cha mẹ chết, ai cũng không dám gần. Nhưng từ khi theo Lăng Huyền Phong, thì có vẻ đỡ hơn. Còn về phần bắt hắn đi chợ,… thực ra là Lăng Huyền Phong đang thèm ăn bánh chưng! Sau khi đánh bại Thu Diệp Hương và làm cho nàng bất tỉnh. Tối hôm đó, hắn lại nằm mơ thấy mình ở trong quân đội kiếp trước đón tết cùng anh em. Thế là hắn bật dậy:
– Bánh chưng! Ông đây thèm ăn bánh chưng!
Nói là làm, hắn nhớ lại cách làm bánh chưng kiếp trước, sau đó ghi lại nguyên liệu cần làm, rồi bắt Lăng Hiếu Kiệt đi mua.
– Long nhi! Quá nhi! Các ngươi ra đây!
Hô một tiếng, Long – Dương hai người nhanh chóng có mặt.
– 2 ngươi ra ngoài bờ suối, hái cho ta ít lá dong về đây. Nhớ rửa thật sạch rồi mang về!
– Lá dong? Thiếu gia! Sao không nhờ tứ thiếu gia mua luôn, mà phải ra bờ suối? – Dương Quá gãi đầu.
– Lá dong ở chợ thường đã khô, hơn nữa chỉ dùng để làm thuốc. Ta cần là lá còn tươi mới cơ. Đi mau đi!
Mang theo vô vàn câu hỏi trong đầu, 2 người đều ứng lệnh mà đi.
Lăng Huyền Phong khi thấy 2 người đi được một quãng, liền nói vào trong hang:
– Thu cô nương, cô ra đây hít thở khí trời cho thoáng, không cần phải ở một mạch trong đó.
Trong hang vang lên vài tiếng loạt xoạt nhè nhẹ, rồi Thu Diệp Hương chậm rãi lấy một tay chống vào vách hang đi ra ngoài.
– Tại sao…
– Tại sao ta không giết cô? Hơn nữa lại còn chữa thương cho cô? 2 chúng ta là kẻ thù, việc này không giống với lẽ thường? Cô định hỏi như vậy sao?
Thu Diệp Hương im lặng, coi như không phủ nhận.
– Đơn giản thôi. Thực ra trong chuyện này giữa 2 gia tộc có khá nhiều uẩn khúc. Hơn nữa, lúc đó ta không thể giải thích cho cô, bởi vì lúc đó tâm trạng cô bất ổn, càng nói sẽ càng loạn. Chỉ cần đánh thống kɧօáϊ một trận, đầu óc cô bớt căng thẳng đi, lúc đó mới dễ nói chuyện.
Thu Diệp Hương không biết phải nói gì. Lại còn có cách giải thích như vậy sao?
Còn có một lý do khác, đó chính là nhiệm vụ quần hiệp của Lăng Huyền Phong. Nhưng đây là bí mật của riêng hắn, đương nhiên không cần thiết phải nói ra.
– Thôi được rồi, hiện tại cô cũng đã bình tâm lại, chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng.
– Nói chuyện? Còn có gì để nói sao?
Thu Diệp Hương lạnh lùng nói.