– Đại ca! Tại sao Phi Ngư phục không cản được đao khí của nàng ta? – Lăng Huyền Phong hỏi hệ thống.
– Chuyện này… Ta cần quan sát thêm một hồi, chú em thử bị dính thêm một đao nữa xem sao. – Hệ thống nói.
– Phắc! Anh đang đùa em hả? Thêm 1 đao nữa là toi mạng a!
– Đánh rắm! Có anh đây chú không sao đâu! Thực ra ta cũng lờ mờ đoán được, nhưng buộc phải kiểm chứng một hồi.
– Chuyện này… thôi được!
Cắn răng một cái, Lăng Huyền Phong quyết tâm chịu thêm một đao nữa. Mẹ kiếp, cùng lắm là chết, mà lão tử có phải chết lần đầu đâu?
2 bàn tay ngưng tụ Cửu Dương Chân Khí, Lăng Huyền Phong đứng yên tại chỗ, chỉ thủ thế nhìn đối thủ. Thu Diệp Hương thì sau khi ăn một chưởng, bị thiệt thòi không ít, chân khí của Cửu Dương thần công tàn phá đấu khí trong cơ thể nàng một lúc mới đẩy hết ra ngoài được. Chậm rãi nàng bước vài bước sang trái, vừa đi vừa chờ thời cơ, chỉ cần hắn ra chiêu là lập tức sẽ dính một đao của nàng. Nhưng mặc kệ nàng chờ, hắn vẫn không động đậy, chỉ thủ thế nhìn nàng. Mất kiên nhẫn, nàng quyết định ra chiêu.
Đường Đao Tứ thức! Đệ Nhất Thức: Tiêu Đao!
Nhào về phía trước, Thu Diệp Hương lấy tay trái dùng vỏ đao đâm thẳng vào yết hầu hắn, tay phải nhanh chóng rút đao ra chém một nhát.
Chính là lúc này!
Lăng Huyền Phong chợt động, đầu hắn nghiêng sang một bên né cú đâm vào yết hầu, đồng thời lấy thân thể hứng trọn 1 nhát chém kia…
– Hự!!!
Theo quán tính, cơ thể hắn bắn ra đằng sau, đụng vỡ một tảng đá. Phun ra một ngụm máu tươi, hắn cấp tốc lấy ra một bình hồi phục HP nhanh chóng uống vào để ổn định thương thế.
– Mẹ ơi may quá, suýt chút nữa thì bản thiếu gia đi bốc ruốc rồi.
Chật vật đứng dậy, trước sự kinh ngạc khôn cùng của Thu Diệp Hương, hắn vẫy vẫy tay:
– Mỹ nữ! Bản thiếu gia chưa chết đâu. Làm thêm ván nữa nào! Hắc hắc!
– Ngươi!… Vậy mà không chết? – Thu Diệp Hương vô cùng kinh hãi.
Không nói gì, Lăng Huyền Phong quyết định hạn chế đánh cận chiến cùng nàng, bởi vì quá mạo hiểm, không cẩn thận bị nàng phản đòn lại thì đúng là toi cái mạng nhỏ. Thay đổi chiến thuật, hắn lấy ra một thanh phi đao nhỏ…
Vút!!!!
Tiếng xé gió vang lên bên tai của Thu Diệp Hương, theo phản xạ nàng giơ đao lên đỡ…
Keng!!!
Thu Diệp Hương chỉ cảm thấy ở cổ tay truyền đến một cảm giác tê dại
– Lực đạo thật kinh hồn! Chỉ ném trúng đao thôi mà đã kinh khủng như vậy rồi, nếu trúng người mình thì….
Run người một cái, nàng không dám nghĩ tiếp.
– Hắc! Bây giờ lại chuyển sang ám khí sao? Bổn cô nương tưởng Lăng gia các ngươi toàn những anh hùng đỉnh thiên lập địa, đường đường chính chính chứ? Vậy mà cũng dùng phương pháp của bọn đầu trộm đuôi cướp này sao? Thật là khiến cho người trong thiên hạ chê cười mà.
Lăng Huyền Phong cười lớn:
– Ha ha! Từ đầu gặp mặt cho tới giờ, ta chưa bao giờ tự nhận mình là anh hùng cả, chỉ là do cô nương tự cho là vậy thôi. Còn về phần quang minh chính đại, đối với ta, một cái rắm cũng không phải. Chỉ cần đạt được mục đích, cho dù dùng xuân dược hạ độc ngươi ta cũng làm được.
– Ngươi!….
Thu Diệp Hương không biết nói gì. Đối phương đã mặt dày như thế thì nàng cũng bó tay. Vốn muốn khích tướng hắn, lợi dụng tâm lý muốn làm anh hùng của đám người trẻ tuổi, dụ dỗ hắn tấn công trực tiếp, nàng chỉ cần xuất chiêu là có thể chế phục hắn. Nhưng Lăng Huyền Phong lại mặc kệ nàng khích bác, hơn nữa còn thản nhiên thừa nhận, khiến nàng có chỗ tức mà không biết xả vào đâu.
– Muốn khích ta đánh cận chiến sao? Chiêu này kiếp trước ta xem phim thấy đầy – Lăng Huyền Phong thầm nghĩ.
Tiếp tục, hắn lại lấy ra vài thanh phi đao, lần này vận nội công, sử dụng bí kỹ Thiên Ma Truy Hồn Đao, phóng chúng về phía Thu Diệp Hương. Thu Diệp Hương biết mình không thể đón đỡ, canh lúc Phi đao sắp tiếp cận, thì nhảy lên cao. Vốn tưởng rằng đã né được, nhưng khi nhìn lại, nàng kinh hãi phát hiện phi đao dường như có mắt vậy, vẫn nhằm hướng nàng đang ở trêи không mà phi tới. Không còn cách nào khác, nàng đành cắn răng lấy đao gạt chúng ra, kết quả là cánh tay cầm đao của nàng trở nên nặng nề hơn.
– Thôi nào… dùng chiêu đó đi, bản thiếu gia đang chờ nàng đó. – Lăng Huyền Phong lẩm bẩm.
Thấy Thu Diệp Hương tiếp đất, hắn nói:
– Thu cô nương, bây giờ ta chuyển sang dùng ám khí, cô nương không đỡ được đâu, hãy sử dụng một chiêu kia đi.
Thu Diệp Hương nghe thấy vậy thì ngẩn ra, sau khi đắn đo suy nghĩ một lúc, nàng gật đầu:
– Đúng là ta đã quá coi thường ngươi rồi. Ngươi nói đúng, chỉ cần ngươi có phi đao thì ta sẽ vô phương chống đỡ. Mặc dù ta có thể đợi cho tới khi ngươi hết phi đao, nhưng e rằng lúc đó ta đã là một cái tử thi, vậy thì chỉ còn cách này vậy. Chiêu thức này ta chưa sử dụng với ai, ngươi là người đầu tiên. Hãy coi đó là một vinh dự trước khi chết đi.
Đám Lăng Hiếu Kiệt ở phía xa quan sát nghe thấy vậy thì tâm trạng trùng xuống. Nghe có vẻ như chiêu thức sắp tới vô cùng ghê gớm, phen này Lăng Huyền Phong lành ít dữ nhiều. Họ vốn định quyết tâm xông vào ngăn cản, nhưng thấy ánh mắt của Lăng Huyền Phong thì lại dừng bước.
Thu Diệp Hương cúi người xuống, tay cầm chuôi đao, vận khí. Một luồng áp lực từ từ bao quanh lấy Lăng Huyền Phong.
– Chính nó! Phương thức thi triển giống hệt Thu Hồng Diệp!
Bất ngờ, Thu Diệp Hương phi thân về phía trước, chỉ để lại một đạo tàn ảnh. Nhanh như một cơn gió, nàng mau chóng tiếp cận Lăng Huyền Phong, chém một nhát vào cổ hắn.
– Có sơ hở!
Lăng Huyền Phong hét, sau đó ngả người về phía sau, sử dụng Nhạn Hành Công phi thân sang một bên, không để cho Thu Diệp Hương có cơ hội hoàn thủ, hắn tung đòn quyết định:
Cuồng Long Loạn Vũ!!
Hắn di chuyển nhanh đến mức tạo ra một đống phân thân, đồng thời liên tiếp đánh vào người Thu Diệp Hương, rồi cuối cùng tung ra một chưởng. Một đầu kim long khá lớn phi thẳng vào người Thu Diệp Hương.
Bịch!! Phì!!!!
Trúng chiêu cực nặng, Thu Diệp Hương phun ra một ngụm máu tươi, ngã về phía sau, nàng chỉ cảm thấy cơ thể một trận đau đớn, sau đó một cảm giác nóng rực tràn ngập cơ thể, dần dần mất đi ý thức.