– Các ngươi…. cho dù thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi! – Hồng y nữ tử sắc mặt sợ hãi hét lên. Nàng bây giờ cảm thấy tu vi của mình càng lúc càng biết mất nhanh chóng. Chỉ cần một lúc lâu nữa thì đấu khí toàn bộ biến mất. Lúc đó nàng sẽ không khác gì người bình thường. Làm sao một cô nương liễu yếu đào tơ có thể thắng được một đám đại hán đây? Nghĩ tới tràng cảnh bọn chúng sẽ làm gì mình, nàng cảm thấy tuyệt vọng.
– Khà khà! Tiểu cô nương, nhận mệnh đi! – Một tên đại hán cười nham nhở, hắn giơ bàn tay đầy lông lá của mình, muốn chạm vào người nàng.
Bỗng nhiên ngay lúc này…
– Hắc hắc! Ngoan ngoãn phục vụ… Hự!!!!
Đại hán rêи lên một tiếng, trợn mắt lên nhìn trời. Cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy phía ngực của mình đang trồi ra một thanh kiếm, máu tươi từ vết thương phun ra như suối.
Xoẹt!!!!
Từ đằng sau, chủ nhân thanh kiếm đó rút kiếm ra, ngay tức thì, đại hán ngã xuống, tắt thở.
– Ngươi… Ngươi là ai!!
Vị An công tử sắc mặt kinh hoảng. Hắn không nghĩ rằng lại có kẻ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
– Hừ! Thanh thiên bạch nhật ngang nhiên bắt cóc con gái nhà lành, hôm nay để lão tử dạy cho các ngươi một bài học! – Người bịt mặt lên tiếng.
– Hóa ra là một tên nhãi ranh. May mắn đánh lén được một lần, nghĩ mình là cao thủ? Người đâu! Bắt hắn lại cho ta! Bản công tử muốn hảo hảo đối đãi hắn một hồi! – An công tử nghiến răng.
– Ya!!!!!!!
Đám đại hán đồng loạt rút kiếm lao về phía người bịt mặt. Nghe giọng nói thì cùng lắm chỉ là một tên nhãi ranh, tu vi cao lắm cũng chỉ là Võ Sư nhất giai, làm sao đánh lại đám hộ vệ đều là Võ Sư lục, thất giai được?
Mộng tưởng thì rất đẹp, nhưng sự thật thì tàn khốc. Chỉ thấy người bịt mặt ánh mắt hiện lên vẻ giễu cợt, cười lạnh một cái, liền xuất kiếm.
Ông!!!!!!!!!!!!!
Kiếm khí tung bay đầy trời, đám đại hán sắc mặt đại biến.
– Hắn là Đại Vũ Sư!!!
Cả đám sợ chết khϊế͙p͙, muốn co giò bỏ chạy, nhưng lại nhận thấy cơ thể mình bỗng nặng trịch, đồng thời phía cổ họng có chút mát lạnh.
Cuồng Phong Kɧօáϊ Kiếm – Phong Trì Vân Quyển!!
Chỉ thấy người bịt mặt bước chân theo lộ tuyến, hoành kiếm về phía trước, tức thì một đoàn kiếm khí bắn ra, chém qua đám hộ vệ đang lao tới.
Ọc ọc…
Từng người, từng người ôm lấy cổ họng đang cuồng phun máu tươi, ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Một kiếm vừa rồi đã trảm sát 6 tên hộ vệ!
An công tử khϊế͙p͙ sợ, lần này xem ra đá trúng thiết bản, chỉ thấy kẻ bịt mặt kia đang tiến tới phía mình, trêи lưỡi kiếm, từng giọt, từng giọt máu nhỏ xuống đất, trông vô cùng yêu dị.
– Ngươi… Ngươi đừng qua đây! Nói cho ngươi biết! Cha ta là An Ngô Lương, gia chủ An gia! Ngươi dám đả thương ta, cha ta sẽ không tha cho các ngươi! Các ngươi còn đứng đó làm gì! Mau cản hắn lại. – An công tử kinh hoảng quay sang hét về phía hộ vệ, nhưng tên nào tên đấy sắc mặt tái xanh, 2 chân run cầm cập, làm sao dám xông lên nữa?
– Hừ! Chỉ một đám tôm tép mà thôi!
Người bịt mặt cười lạnh, tiếp tục vung kiếm…
A!!!!!!!
Lại một đoàn kiếm khí bay ra, lần này không hướng về cổ họng bọn chúng, mà hướng về phía chân. Tức thì cả đám ngã xuống, tên nào tên nấy cũng bị chặt mất 1 chân!
– Cút! Lần này tha cho mạng chó của các ngươi! Lần sau còn để ta thấy được, lúc đấy đừng trách ta ác độc!
Lần sau? Còn đừng trách ngươi ác độc? Chặt chân người ta rồi còn không ác độc? Lăng tam thiếu ở một bên lấy tay che mặt. Tiểu tử này đủ trâu bò! Vừa rồi bản thiếu gia thề chỉ kêu hắn đi dạy dỗ bọn chúng một chầu, ai ngờ đại gia ngươi trực tiếp cắt đi một chân của người ta? Làm như bọn chúng có thâm cừu đại hận gì với ngươi không bằng?
Nhanh chóng, những tên hộ vệ lành lặn còn lại đều khiêng đồng bạn cùng An thiếu gia, bỏ trốn mất dạng.
Hồng y nữ tử nhìn người bịt mặt vừa cứu mình, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kϊƈɦ:
– Cảm ơn thiếu hiệp! May nhờ có thiếu hiệp ra tay giúp đỡ, không thì tiểu nữ…
– Ách! Không… không có… không có gì…. Cô nương,… ngươi có sao chứ? Ặc…. Nhầm, nhầm… ngươi không sao chứ?
Người bịt mặt vừa đại triển thần uy – Lăng Hiếu Kiệt Lăng tứ thiếu, vừa mới sát phạt quyết đoán, không ngờ lúc này lại luống cuống tay chân, ăn nói hàm hồ, lắp ba lắp bắp.
– Ách! Tiểu nữ.. không sao! Thiếu hiệp, ngươi không sao chứ? Sắc mặt của ngươi không đúng nha? – Hồng y cô nương tò mò hỏi. Xem ra vị “thiếu hiệp” này tuổi không lớn lắm, hình như đang có chuyện gì.
– Ặc, ta… ta… không có gì… Ách! Cô nương… sau…. sau… sau này cẩn… cẩn thận!!
Khó khăn lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh, Lăng “thiếu hiệp” nhanh chóng bỏ chạy, trêи đường không cẩn thận “vấp” phải một hòn đá, ngã sấp mặt…
– Hự! Ây nha!!!!
Lăng Huyền Phong lấy tay che mặt, tại sao bản thiếu gia lại có một tên tiểu đệ cực phẩm đến thế này? À mà khoan, tiểu tử này, bình thường nói chuyện với mọi người, kể cả nữ nhân, lưu loát lắm cơ mà, tại sao bây giờ nói chuyện lại như thằng động kinh? Hơn nữa lại còn vấp ngã nữa?
Càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng bất ngờ một ý nghĩ bất chợt hiện lên.
Không thể nào!! Tiểu tử này, không ngờ… lại thích lái máy bay??!!!