Năm 2019, đâu đó ở thủ đô Hà Nội của nước Việt Nam.
– Tập trung nào anh em, hôm nay bật Truy Sát Lệnh 3 tiếng bọn đối địch nào, hôm trước chúng nó cướp tiêu của mình, hôm nay mình phải báo thù!!
Trong một căn phòng nhỏ đâu đó ở một khu dân cư, một thanh niên đang mải mê chơi game Cửu Âm Chân Kinh 2, bật phần mềm chat voice với thành viên trong bang.
Xin tự giới thiệu, nhân vật chính của chúng ta tên Trần Nguyên Phong, là con trai của một gia đình khá giả ở Hà Nội. Sở thích của hắn là game, game và game. Năm nay hắn 23 tuổi, vẫn còn rất trẻ, nhưng thâm niên chơi game của hắn đã lên tới con số… 14 năm! 14 năm miệt mài chơi game. Cha mẹ hắn lúc đầu tuy cũng có khuyên bảo hắn chú tâm học hành, nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy, bỏ được một vài hôm thì đâu vẫn hoàn đó, thêm nữa họ rất bận bịu trong công việc kiếm tiền nên việc khuyên bảo hắn tập trung học hành cũng dần chìm vào quên lãng. Dần dà họ cũng mặc kệ hắn, miễn sao hắn không phạm pháp hay dính vào tệ nạn xã hội là được.
Thật ra không phải hắn lúc nào cũng dành thời gian chơi game, trước đây hắn cũng có bạn bè, nhưng theo thời gian thì họ cũng chuyển nhà đi nơi khác sinh sống, người có thể chơi với hắn cứ thế ít dần. Lâu ngày không liên lạc rồi cũng quên hết mặt nhau.
Còn về tình yêu? Không phải là hắn không có. Tuy nhiên tình yêu đầu đời của hắn lại kết thúc trong bi kịch. Năm hắn 21 tuổi, người yêu hơn 4 năm của hắn đã bỏ hắn để yêu một người khác. Nếu vậy thôi cũng không có gì, đằng này cô ta nói dối hắn là “Em muốn ở quê chăm sóc mẹ ốm”. Sau khi hắn biết được sự thật thì vô cùng đau đớn, trái tim hắn trở thành băng giá, đối với hắn, tình yêu nam nữ không còn tồn tại. Và từ đó tới nay hắn đối với người khác giới có một chút gì đó bài xích và xa cách, và hắn cũng không buồn nghĩ tới chuyện yêu đương nữa.
– Ha ha!! Mày hả bưởi, tưởng mày Cẩm Y Vệ dùng Huyết Sát Đao mà anh sợ hả? Ăn một Khai Thái Cực của anh xem nào!! Vừa chơi hắn vừa lẩm bẩm. Tính ra, hắn chơi game này rất giỏi, thuộc hàng top nhân vật mạnh nhất server. Rất nhiều người chơi khác đều ngao ngán nếu khi đi PK mà gặp hắn, bởi vì chỉ có một lý do rất đơn giản…. Thằng này PK trâu vãi!!!
Suốt 3 tiếng đồng hồ hắn cùng anh em trong bang đi pk, số lượng người chơi bại dưới tay hắn đã lên tới hơn 100! Mà số lần hắn “hồi thành dưỡng sức” chỉ có chưa tới 20 lần. Kết quả này làm hắn khá hài lòng, hắn gọi mọi người tập trung kết thúc buổi truy sát lệnh đầy hưng phấn để chuẩn bị đi nấu cơm.
– Haizzz, bọn này yếu thế, mới bị giết có vài người thôi mà đã chui hết vào trong điểm hồi sinh rồi. Lắc đầu phê bình đối thủ của mình một phen, Nguyên Phong teleport nhân vật của mình đến một thành thị khác để chuẩn bị afk.
Khi hắn chuẩn bị rời máy tính thì trong game hiện lên thông báo rằng có một nhân vật thần bí muốn nói chuyện với nhân vật của hắn.
– Ô! Kỳ ngộ này, lại còn là Người Thần Bí nữa. Định rủ mình vào Vô Căn Môn à? Thôi, éo làm thái giám đâu, chả có gì vui.
Nói vậy nhưng hắn vẫn click vào NPC. Thay vì nhận kỳ ngộ như mọi lần, NPC hiện lên một bảng thông báo: “Hắc hắc!! Chúc mừng ngươi nhận được một vé du lịch”
– Cái khỉ gì vậy? Kỳ ngộ mới à?
Đang lúc tự hỏi thì màn hình máy tính bỗng phát ra một tia điện màu tím. Trần Nguyên Phong mất đi ý thức.
Một khoảng thời gian sau đó, không rõ bao lâu.
– Ui da! Sao đầu mình đau thế nhỉ? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Trần Nguyên Phong cảm giác đầu mình đau như búa bổ, hắn cố mở mắt ra. Trước mắt hắn hiện ra một khung cảnh xa lạ.
– Đây là đâu? Mình đang ở nhà cơ mà?
Trần Nguyên Phong định ngồi dậy, nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy một cơn đau thấu tim gan ập đến.
– Mẹ nó! Sau đau thế này, sao mình không cử động được vậy? Có ai không??!!
– Tam thiếu gia tỉnh rồi! Tạ ơn trời đất, mau báo lão gia rằng tam thiếu gia tỉnh rồi!!
– Tam thiếu gia? Đùa gì vậy, thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn xưng hô như thời phong kiến vậy? Hay là đang đóng phim? Mà quái lạ, mình đang ở nhà chứ có phải là ở phim trường gì đâu, mà mình cũng có phải diễn viên đâu??
Trong lúc hắn đang ngẩn người thì nghe tiếng bước chân dồn dập. Một người trung niên mặc áo bào trắng vội vã bước vào. Trêи mặt ông hiện rõ sự lo lắng.
– Phong nhi! Con tỉnh rồi, may mắn quá, thần linh phù hộ con không sao. Con thấy thế nào rồi??
Trần Nguyên Phong ngơ ngác nhìn người trung niên trước mặt, một lúc sau hắn thốt lên:
– Đây là đâu? Ta đang ở đâu đây? Sao người ta đau quá vậy!
– Phong Nhi, con đang ở phòng của mình. Con bị thương rất nặng, y sư nói rằng may mắn là con không bị nguy hiểm đến tính mạng. Sao con dại thế, dám khinh bạc Uyên Nhi?
Phong nhi? Hình như là tên của mình? Mà người trung niên có vẻ như là cha của mình? Mình đang ở đâu đây? Chẳng lẽ ta lại giống như trong mấy tiểu thuyết của Trung Quốc? Xuyên không rồi? Phắc, sao vận khí ta lớn vậy? Hiện tại hình như mình đã nhập vào thân xác của một thiếu gia nào đó ở dị giới, mà địa vị của thiếu gia này có vẻ cũng không thấp. He he may quá, miễn sao không phải sinh ra ở một nơi nghèo khó là được.
Nghĩ rồi hắn nói với “cha” của hắn:
– Cha à, hiện tại con mới tỉnh lại, đầu có chút đau với hơi mệt mỏi, khi nào con đỡ rồi thì sẽ đến nói chuyện với cha được không?
– Vậy à, thôi được, con trước tiên cứ tĩnh dưỡng vài ngày đi, rồi sau đến nói chuyện với ta.
Người trung niên nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi dặn dò hắn mấy câu, sau đó bước ra ngoài, đồng thời dặn hạ nhân phải chăm sóc cho thiếu gia cẩn thận.
– Phù! Tạm thời thoát được một kiếp, nếu như họ biết được mình không phải thiếu gia nhà họ, chắc gặp rắc rối mất.
Đang lúc hắn thở phào nhẹ nhõm thì một cơn đau nhức óc ập đến, làm cho hắn bất tỉnh…