Ngày ngóng đêm mong khó khăn lắm mới nhớ ra được một chút ký ức, nhưng nhớ ra rồi lại không thể miêu tả được.
Mẹ nó!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật xấu hổ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Yên đỏ bừng, cô ưỡn thẳng sống lưng, vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Lâm Thành.
Nhận được ám hiệu nhắc nhở của Lương Yên, Lục Lâm Thành nhớ đến một lần trong phòng tắm kia, che miệng khẽ ho một tiếng: “Ừ.”
Đã được người trong cuộc mở miệng xác nhận, đứng trước mặt cô lúc này lại là nam chính của màn play trong phòng tắm kia, những ký ức trong đầu Lương Yên nhất thời lại tươi mới sống động hơn không ít.
Cô bị đè chặt ở trên vách tường, vòi hoa sen trên đỉnh đầu không ngừng phun nước, một chân cô chống đỡ trên mặt đất, một chân bị anh nâng lên đặt ở khuỷu tay mình, dịch thể trắng đục ở chỗ hai người kết hợp với nhau theo động tác rút ra đưa vào của anh tràn ra ngoài, sau đó men theo đôi chân mảnh khảnh của cô chảy xuống rồi bị dòng nước rửa trôi xuống mặt đất. Cô ngẩng đầu, tựa như một con cá mắc cạn thiếu nước há hốc mồm, sau đó chỉ biết khóc, cô đã thảm thương thành ra như vậy, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn không biết thương hoa tiếc ngọc có ý định dừng lại.
Cảnh tượng nóng bỏng nằm trong danh sách bị hạn chế.
Lúc này Lục Lâm Thành mới kịp phản ứng lại, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lương Yên: “Em đã nhớ ra rồi?’’
“Không.” Lương Yên ôm đầu, cau mày nói: “Em chỉ nhớ loáng thoáng nhớ ra một đoạn ngắn mơ hồ thôi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biểu cảm trên mặt Lục Lâm Thành không biết là nên vui hay buồn, lại hỏi: “Vậy em còn nhớ ra được cái gì khác nữa không?’’
Lương Yên bị hỏi đến nghẹn họng.
Mười giây sau.
“Không nhớ.” Ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lúc nói chuyện vô cùng bình tĩnh, câu trả lời hết sức trơn tru, phảng phất như chuyện cô đang nhớ đến là một chuyện rất nghiêm túc vậy.
Trên mặt Lục Lâm Thành thấp thoáng ý nín cười, tiếp tục cầm khăn lông lau tóc cho cô: “Cho nên em chỉ nhớ ra được chuyện này thôi sao?’’
Vì vậy Lương Yên thẹn quá hóa giận.
Cô cảm thấy kết hôn là một chuyện nhất định phải rất thận trọng, mối quan hệ giữa hai người bây giờ đang vô cùng tốt, là bạn trai bạn gái của nhau.
Lục Lâm Thành ôm Lương Yên vào trong ngực, duỗi tay sờ sờ xuống bụng nhỏ của cô, đột nhiên nói: “Có phải nếu như có con em sẽ đồng ý không?’’
Lương Yên lập tức cảnh giác: ” Anh dám!’’
Mỗi ngày Khương Mộc đều dặn đi dặn lại với cô rằng tuyệt đối không thể bị cái khí chất hơn người kiều diễm của Lục Lâm Thành làm cho mê hoặc được, nhất định phải thực hiện tốt biện pháp tránh thai, sau khi lớn bụng rồi người không thể làm việc trong suốt một năm trời là cô đấy.
Bây giờ các tiểu hoa trong làng giải trí này cạnh tranh tàn khốc đến chừng nào, người mới tựa như lớp sóng này vỗ vào bờ lại đến lớp sóng khác, liên tục không ngừng, một năm không thể đóng phim không có tác phẩm nào nổi bật, các khán giả sớm sẽ lãng quên cô mà thôi.
Lục Lâm Thành lắc đầu cười cười, hôn lên vành tai Lương Yên một cái.
Lương Yên nhíu mày: “Có phải là vì trước kia anh đối xử với em quá mức lạnh lùng bạo lực rồi nảy sinh nhiều nghi ngờ nên bây giờ mới thừa dịp em đang mất trí nhớ vội vàng muốn phục hôn, bởi vì anh sợ sau khi em nhớ ra rồi sẽ chia tay với anh đúng không?” Lương Yên cảm thấy suy luận của mình vô cùng hợp lý, “Cho nên trước tiên muốn dùng hôn nhân trói chặt em lại, cho dù sau này em có nhớ ra đi chăng nữa, lúc đó kết hôn cũng đã kết hôn rồi, muốn chia tay với anh cũng đã muộn, chỉ có thể nhắm mắt tùy tiện sống chung với anh đúng không?”
Không biết có phải là do hiệu quả của việc “làm càng nhiều càng tốt” kia hay không, mấy ngày gần đây cô loáng thoáng giống như đang muốn nhớ ra chuyện gì đó, nhưng đến khi cô nghiêm túc ngẫm nghĩ lại thì những hình ảnh kia lại biến mất không thấy bóng dáng. Lương Yên càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng dứt khoát không cố gắng vắt óc suy nghĩ nữa, tâm trạng cũng thả lỏng, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.
“Không phải.” Lục Lâm Thành lắng nghe những phân tích của cô, ôm cô vào lòng thật chặt, bất đắc dĩ thở dài, khẽ thì thầm bên tai cô nói: “Bởi vì anh muốn có đứa nhỏ.”
Muốn đứa nhỏ?!
Tư thế ngồi nghiêng ngả xiêu vẹo của Lương Yên lập lức trở nên ngay ngắn chỉnh tề.
Lục Lâm Thành nói tiếp: “Kết hôn rồi, có đứa nhỏ mới hợp pháp.”
Lương Yên nghe được những lời của anh, giống như bị đốt cái đuôi, lập tức xoay người nhảy xuống từ trên ghế sô pha, nhanh chóng mang dép lê rồi chạy vào trong phòng ngủ.
Lục Lâm Thành đành phải đứng dậy đi theo thì nhìn thấy Lương Yên đang đứng trước tủ đầu giường tìm đông tìm tây: “Em đang tìm gì vậy?’’
Lương Yên lôi hết mấy đồ bảo hộ từ trong tủ đầu giường ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đang kiểm tra xem anh có động tay động chân đâm thủng lỗ trên mấy thứ này không?’’
Được rồi. Lục Lâm Thành tựa người trên khung cửa, chăm chú nhìn Lương Yên đang nghiêm túc kiểm tra, khe khẽ trở dài.
Anh thực sự rất muốn đứa nhỏ.
Từ ba năm trước đã rất muốn rồi.