Lương Yên nhịn không được ha ha bật cười thành tiếng.
Cô chụp màn hình lại cái top bình luận “bị heo gặm” kia rồi gửi cho Lục Lâm Thành.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối phương đã nhận được tin nhắn nhưng vẫn không thấy hồi âm.
Đã ngủ rồi sao? Hai người bọn họ trở về khách sạn cùng một lúc, chắc hẳn Lục Lâm Thành sẽ không đi ngủ nhanh như thế đâu, nhưng nếu chưa đi ngủ tại sao lại không trả lời tin nhắn của cô.
Lương Yên ngẫm đi ngẫm lại vẫn cảm thấy chắc chắn Lục Lâm Thành chưa ngủ, chỉ là anh không muốn trả lời tin nhắn này của cô mà thôi.
Người gì mà chẳng có tí thú vị nào cả, Lương Yên ôm điện thoại lầm bầm, chỉ đùa một chút thôi mà.
Bức ảnh tuổi thơ nâng cử tạ kia của cô cũng bị fan hâm mộ lấy làm meme “Gánh nặng cuộc sống và tôi”, khoảng thời gian gần đây rất phổ biến trên cộng đồng mạng nhưng cô chỉ cảm thấy đùa rất vui đây này.
Lương Yên để điện thoại xuống đi tắm xong ra ngoài nhưng vẫn không thấy Wechat thông báo nhắc nhở có tin nhắn mới.
Hẹp hòi!! Cô hầm hừ lấy mặt nạ ra đắp lên mặt, trước khi đi ngủ vẫn còn mở Wechat ra xem.
Quả nhiên cửa sổ chat của Lục Lâm Thành vẫn vô cùng yên tĩnh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc lần này Lương Yên cũng đã tuyệt vọng rồi, ngay khi cô đang chuẩn bị thoát ra thì lại đột nhiên chú ý đến ảnh đại diện Wechat của Lục Lâm Thành đã biến thành một màu hồng phấn.
Không phải ảnh đại diện của anh vẫn luôn là mấy bức ảnh phong cảnh mà các bà các bác trung niên thích nhất sao, đổi từ khi nào vậy.
Lương Yên mở ra nhìn xem, sau đó lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động không rời mắt, khóe miệng vô thức cong lên thành một đường cong nhàn nhạt.
Ảnh đại diện Wechat người sử dụng “Lincheng. Lu*”, từ bức ảnh phong cảnh của mấy bà bác trung niên đã biến thành một bé heo Peppa màu hồng phấn.
(*Tên phiên âm tiếng Anh của Lục Lâm Thành. Phiên âm tiếng La tinhg là lù línchéng.)
…
Trác Dương đang trao đổi với Lục Lâm Thành về việc bộ phim điện ảnh mới của anh sắp bước vào giai đoạn tuyên truyền quảng bá nhưng ánh mắt lại bị bức ảnh đại diện hình chú heo Peppa màu hồng phấn kia hấp dẫn.
Chú heo nhỏ màu hồng kỳ diệu trong ảnh đại diện phối hợp với những tin nhắn trả lời vô cùng ngắn gọn súc tích “ừ” “biết rồi” “được” của chủ nhân nó không hiểu tại sao lại mang đến một cảm giác vô cùng quỷ dị.
Nói xong chuyện công việc, Trác Dương cuối cùng vẫn không thể nhịn được hỏi: [Ảnh đại diện mới của anh, à ừ, nhìn rất rất độc đáo.]
Lục Lâm Thành trả lời rất nhanh: “[Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy như vậy.]
Thế là rốt cuộc Trác Dương cũng đã xác định được một chuyện.
Tiếng hét đột ngột kìm nén khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều không khỏi nở nụ cười.
Lương Yên cũng cười theo.
Bởi vì trước đó Khương Mộc nhận được điện thoại của fan hâm mộ đã nói muốn đến đón người cũng được, nhưng cần phải tôn trọng các hành khách khác trong sân bay, nhất định phải giữ trật tự nơi công cộng và chú ý an toàn, trong lúc di chuyển không được chen lấn xô đẩy nhau, cũng không được hét lớn ồn ào đến người xung quanh.
Bây giờ xem ra các Nanh sói đều rất nghe lời.
Lương Yên vô cùng vui vẻ, vì muốn ở lại cùng với fan lâu hơn một chút nữa nên cố ý đi rất chậm, thỉnh thoảng còn cười cười nói nói trò chuyện trả lời với fan. Các Nanh sói cũng ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô tiếp tục giơ cao điện thoại chụp ảnh hay quay video lại.
Lúc gần ra đến cửa, có fan hâm mộ mở miệng hỏi cô có thể ký tên cho bọn họ được không.
Lương Yên sảng khoái đồng ý.
Lúc ký tên còn lộn xộn hơn vừa rồi rất nhiều, tất cả mọi người ai nấy đều giơ quyển sổ nhỏ đưa đến trước mặt Lương Yên, sau khi nghe Khương Mộc kêu hai tiếng đừng chen chúc rồi mới yên tĩnh trở lại.
Mọi người vây Lương Yên vào giữa, những quyển sổ nhỏ khác nhau từng cái từng cái không ngừng đưa đến trước mặt cô.
Lương Yên cầm bút ký tên, kiên nhẫn ký tặng cho fan.
Lại một quyển sổ khác được đưa đến, Lương Yên tiện tay cầm lấy, khác với những người hâm mộ khác sẽ đứng bên cạnh chờ cô ký xong rồi lập tức cầm về, nhưng bàn tay của người này lại đột nhiên men theo mép quyển số đi xuống nắm chặt lấy tay Lương Yên.
“Lương Yên anh muốn làm bạn trai của em.”
Tay mình đột nhiên bị người ta nắm chặt, Lương Yên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy dáng vẻ thô bỉ của gã đàn ông phía trước.
Gã nắm chặt tay Lương Yên, dáng vẻ tựa như không có ý định buông ra, vừa cầm vừa cười hì hì nói: “Lương Yên anh rất yêu em.’’
“Được rồi, được rồi.” Có người hâm mộ đẩy gã ra ngoài.
Khương Mộc cũng lập tức đưa tay ngăn cản.
Lương Yên nhìn thấy cánh tay khiến người khác buồn nôn kia đang nắm chặt lấy tay mình, nhíu mày.
Cô đột nhiên cầm ngược lại bàn tay của gã đàn ông thô bỉ đó.
Gã bị ổi dường như không thể ngờ được Lương Yên vậy mà lại chủ động nắm tay mình, ngẩn người trong chốc lát, dáng vẻ tựa như không biết nên làm gì bây giờ.
Dưới anh mắt khiếp sợ của gã, Lương Yên cười lạnh một tiếng, sau đó bắt lấy ngón út, dùng sức tách ra về phía sau.
“A a a a a…”
Tiếng gào thét tảm thiết như mổ heo của gã đàn ông bị ổi vang vọng khắp cả đại sảnh sân bay.