Lục Lâm Thành ngẩn người, sau đó “Ừ” một tiếng, quay người rời đi, mở cửa ra.
Trong lúc đang chuẩn bị mở cửa, anh đột nhiên xoay người dừng lại một chút, năm ngón tay thon dài đặt trên chốt cửa bằng kim loại lạnh như băng, nhìn Lương Yên đang ngồi trong phòng, cắn răng, bỗng nhiên có một loại xúc động muốn nói cho cô biết lần đó rốt cuộc có bao nhiêu năm phút.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thôi quên đi, Lục Lâm Thành cũng chỉ nghĩ như thế mà thôi, anh thở dài một tiếng, ra ngoài rồi khép cửa phòng lại.
Lúc Lương Yên nghe được tiếng “Ừ” tỏ vẻ khẳng định đó của Lục Lâm Thành trái tim cũng trở nên run rẩy, chờ đến khi Lục Lâm Thành ra khỏi phòng đóng cửa lại lập tức bổ nhào lên giường, vùi mặt vào trong gối đầu.
Lương Yên chôn đầu một lúc, thẳng đến khi đại não thiếu dưỡng khí mắt nổ đóm đóm mới ngẩng đầu lên, sau đó không ngừng đấm giường.
Khuôn mặt cô kìm nén đến đỏ bừng, cũng không biết là vì lúc nãy bị mình bịt gối hay là vì nhận được câu trả lời khẳng định của Lục Lâm Thành mà thẹn quá hóa giận.
Cái cảm giác người khác biết rõ mọi chuyện trong khi mình hoàn toàn không thể nhớ ra được cái gì này vô cùng khó chịu và đau khổ, Lương Yên nhớ lại những phản ứng của cô gái lúc nãy khi vừa thấy bạn trai mình đến đã lập tức dính chặt lên người hắn rồi không ngừng cọ xát, trong đầu tưởng tượng ra vô số khả năng của bản thân mình năm đó, thậm chí cuối cùng hận không thể đụng đầu vào tường thêm một lẫn nữa xem có thể nhớ ra được gì hay không.
Lương Yên ảo não lăn qua lăn lại trên giường đá chăn đá gối một lúc, cuối cùng lấy điện thoại di động đặt dưới gối ra gửi cho Khương Mộc mấy tin nhắn Wechat.
Chu Chí Ba và gã đầu trọc bị đưa đến đồn cảnh sát, Lương Yên là nhân vật công chúng không tiện lộ mặt cho nên Khương Mộc dám làm việc nghĩa hăng hái đánh nhau với kẻ xấu đã ra mặt thay cô làm việc với cảnh sát.
Chu Chí Ba bị Lương Yên đánh đau đến mức mặt mũi bầm dập sưng vù tựa như một cái đầu heo, ngay cả lúc người cảnh sát nhân dân lập biên bản cũng không nhịn được bật người, Khương Mộc lấy lời khai xong mệt mỏi ngáp dài một cái, đang đi ra đồn cảnh sát thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Lương Yên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Này, anh cảm thấy chỉ bằng sức chiến đấu của tôi ba năm trước có thể hạ gục Lục Lâm Thành được không?]
[Chính là chuyện đó đó, nhất thời thú tính bộc phát, dứt khoát đè người ta lên giường rồi làm cái chuyện mà ai cũng biết kia.]
[Sau đó hắn mới không thèm quan tâm không muốn nhìn thấy mặt tôi như vậy.]
Khương Mộc mới ngáp được một nửa đã lập tức cứng đờ trên mặt.
Lương Yên cầm điện thoại chờ đợi lúc lâu mới nhận được tin nhắn hồi âm của Khương Mộc.
Thư sinh đưa tay lên, nâng khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu yêu nữ, ngón tay cái vuốt ve bên tai nàng, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống.
Đang bước vào cảnh quay quan trọng, tất cả mọi người có mặt trong phim trường lúc này đều đang chăm chú nhìn vào hai người.
Tiểu yêu nữ cảm nhận được hơi thở ấm áp của Tiên Quân phả vào gò má mình, vừa thẹn thùng lại âm thầm vui vẻ cắn cắn môi, sau đó chủ động đưa má mình đến gần thư sinh (Tiên Quân) hơn một chút nữa.
Tiểu yêu nữ chậm rãi nhắm mắt lại.
Hôn đi, hôn đi, hôn đi, cảnh hôn này nhanh nhanh thông qua đi.
Trong máy theo dõi trước mặt đạo diễn, đầu tiên thư sinh (Tiên Quân) đưa tay giữa lấy sau ót Tiểu yêu nữ, chậm rãi nhích lại gần gò má nàng, nhắm mắt lại, ngay khi hắn đang muốn chậm rãi hôn lên gò má yêu kiều lại đột nhiên hơi sửng hốt, sau đó mở mắt ra.
Tiểu yêu nữ vẫn còn nhắm chặt hai mắt, lông mi cong vút khẽ khàng run rẩy, ánh mắt chàng thư sinh (Tiên Quân) chuyển đến trên môi anh đào đổ hồng của Tiểu yêu nữ.
Lương Yên đang buồn bực tại sao chỉ một cái hôn lên gò má thôi mà Lục Lâm Thành lại lâu đến vậy thì bỗng nhiên cảm nhận được trên môi mình ẩm ướt.
“Ưm.” Lương Yên lập tức mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Lục Lâm Thành.
Người đàn ông nhắm mắt lại, răng môi dịu dàng quấn quýt trên môi cô.
Lương Yên hoảng hốt đến mức đôi chân trở nên mềm nhũn, vòng eo được Lục Lâm Thành đỡ lấy mới không đến mức bị ngã xuống.
Vẻ mặt Lương Yên vô cùng khiếp sợ nhưng lại không nghe thấy tiếng “cắt” của đạo diễn, cuối cũng chỉ có thể khẽ nhăn mũi một cái, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của Lục Lâm Thành.
Nụ hôn đáp lại của cô hơi trúc trắc không lưu loát.
Đạo diễn nhìn máy theo dõi, hài lòng mỉm cười.
Tiểu yêu nữ còn tưởng rằng thư sinh (Tiên Quân) chỉ nguyện ý hôn lên gò má nhưng không thể ngờ rằng chàng lại bất ngờ hôn lên môi mình, lúc nụ hôn vừa mới bắt đầu còn ngạc nhiên mở mắt ra, sau đó chậm rãi nhắm mắt hồi hộp đáp trả lại, mỗi một cảm xúc đều vô cùng đúng thời điểm.
Cảnh quay cuối cùng rơi vào vạt áo vẫn luôn bị Tiểu yêu nữ nắm chặt của thư sinh (Tiên Quân).