Sau khi Lương Yên nghe được âm thanh ấy thì sửng sốt trong chốc lát.
Ai đang gọi cô vậy?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các fan đang ngồi trước màn hình xem phát sóng trực tiếp cũng nghe thấy giọng nói của nhiếp ảnh gia, vì thế điên cuồng spam đạn mạc vừa dày vừa nặng:
[Lương Yên, quay lại.]
[Lương Yên, quay lại.]
[Lương Yên, quay lại.]
… ….
Vẻ mặt đạo diễn đứng ra tổ chức chương trình cũng vô cùng khiếp sợ.
Từ lúc bước chân vào cái nghề này cho đến nay, hắn đã từng gặp qua vô số minh tinh lớn nhỏ lề mà lề mề ăn vạ không đi ở trên thảm đỏ, lần đầu tiên thấy một người đi thảm đỏ mà tựa như gió thổi* dưới chân, rất sợ phải ở đây lâu thêm một giây nào nữa.
(Nguyên văn: 生风: Sinh phong: Ẩn dụ cho việc tạo ra một động lực hoặc sự kích thích đáng kinh ngạc.)
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Yên nghiêng đầu nhìn lại, lấy tay mình che chắn kín mít vùng ngực lộ ra bên ngoài, sau đó quyết định tiếp tục đi về phía trước.
Đạo diễn vội vàng khom lưng xông vào ngăn Lương Yên lại: “Nhanh nhanh nhanh, nhanh quay về bắt đầu đi lại một lần nữa.’’
Lương Yên: “Hả?’’
Đạo diễn giữ chặt cổ tay cô kéo về phía thảm đỏ: “Cô đi quá nhanh khiến nhiếp ảnh gia không thể chụp hình được.’’
Lương Yên: “Nhưng mà tôi đã…’’
“Không sao đâu.’’ Đạo diễn cắt ngang lời nói của cô: “Đi lại một lần nữa, không được đi nhanh quá, ít nhất cũng phải duy trì khoảng ba phút.’’
Lương Yên còn chưa kịp phản bác thì đã bị hắn dẫn đến đầu thảm đỏ.
Sau đó đạo diễn tiếp tục khom lưng chạy khỏi hiện trường.
Lương Yên một mình đứng trên đầu thảm đỏ, tất cả ống kính máy ảnh của nhiếp ảnh gia đều đồng loạt hướng về phía cô.
“Lương Yên, nhìn bên này.’’ Mấy nhiếp ảnh gia đứng ở các hướng khác nhau đồng thời rối rít gọi tên cô.
Lúc này Lương Yên đang cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, chỉ đành phải chậm rãi buông bàn tay trái đang che trên ngực xuống, trong lòng tự nhủ phải kiên trì đến cùng, khóe miệng nặn ra một nụ cười tươi tắn rồi bước vào chiến trường một lần nữa.
Khung cảnh trước mắt tràn ngập ánh sáng lập lòe của ánh đèn flash.
Lương Yên vẫn luôn cánh cánh câu nói “ít nhất cũng phải duy trì khoảng ba phút” kia của đạo diễn, không còn cách nào khác, chỉ có thể dừng lại đi, đi lại dừng trên thảm đỏ, bước chân theo hình chữ “z”.
Tay trái chống nạnh ở ngang hông, hít thở sâu một hơi, sau đó nhìn về những ống kính máy ảnh đen ngòm phía trước.
Tiếng chụp lách tách lách tách vang lên không ngừng.
Lương Yên nhìn những camera kia, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn đưa tay lên che ngực.
Lương Yên nhìn khuôn mặt của hai người phụ nữ được phản chiếu trong gương, là Bạch Dĩnh và Tần Nguyệt Thi.
Bạch Dĩnh thì thôi đi, Lương Yên và cô ta không quen biết cũng chưa từng gặp nhau, nhưng lúc Lương Yên nhìn thấy Tần Nguyệt Thi ở bên cạnh, trong lòng hơi ngạc nhiên.
Trong “Sự thách thức của người dũng cảm”- chương trình tạp kỹ đầu tiên mà cô tham gia sau khi mất trí nhớ, cô và Tần Nguyệt Thi cùng được mời làm khách quý, vào thời điểm đó mặc dù hai người các cô không thể nói là quá thân thiết, nhưng vẫn luôn giữ hòa khí tối thiểu của những đồng nghiệp cùng hợp tác với nhau, nhưng không thể ngờ được sau lưng cô, cô ta lại bày ra sắc mặt như thế này.
Sợ rằng là do lúc ấy Lương Yên dọn gạch đã mang lại một số lượng người hâm mộ nhất định, sau đó sức nóng của CP Lương Yên và Nghiêm Chuẩn đã đoạt mất ngọn gió* vốn dĩ cũng được marketing account hâm nóng của Tần Nguyệt Thi, có lẽ cô ta vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Bạch Dĩnh và Tần Nguyệt Thi không thể ngờ được rằng Lương Yên lại có mặt trong nhà vệ sinh ngay đúng lúc này, đồng thời lui về sau một bước.
“Cô đã nghe hết rồi?’’ Bạch Dĩnh đưa tay kéo kéo Tần Nguyệt Thi đang vô cùng chột dạ ở bên cạnh, nhìn thẳng vào Lương Yên cười lạnh một tiếng.
“Đương nhiên tôi đã nghe được tất cả.’’ Lương Yên đi đến trước vòi nước rửa tay, sau đó kéo ra một tờ giấy vệ sinh, vừa lau tay vừa nhướn mày nhìn thằng vào hai người phụ nữ trước mặt.
“Có lẽ nên để fan của các cô nghe được rốt cuộc thần tượng của mình là người như thế nào nhỉ.” Lương Yên ném giấy vệ sinh vào trong thùng rác.
Bạch Dĩnh bị vạch trần, thẹn quá hóa giận: “Cô cho rằng mình cao quý đến nhường nào? Chỉ là một khí phụ* bị Lục Lâm Thành một cước đá văng mà thôi.’’
(Khí phụ: Người vợ bị ruồng bỏ.)
“Nói lại một lần cuối cùng, tôi và Lục Lâm Thành thuận tình ly hôn.’’ Lương Yên cho cô ta một cái liếc mắt sắc lẹm, “Ly hôn thì sao chứ, hai người chúng tôi quang minh chính đại kết hôn, quang minh chính đại ly hôn, còn hơn người nào đó phải làm tình nhân không thể mang ra ánh sáng nhỉ?” Lương Yên vừa nói, ánh mắt đồng thời liếc về phía Tần Nguyệt Thi.
Tần Nguyệt Thi vừa nghe đến hai chữ “Tình nhân” lập tức trở nên nóng nảy: “Cút.’’
Lương Yên: “Ồ, còn có hot search, có người không cần phải bỏ tiền ra mua, chỉ cần tùy tiện nhấc một ngón tay cũng có thể lên, không phục sao? Không phục thì câm miệng, còn cái gì mà “Bạch Dĩnh kiều diễm”’’ Lương Yên lại nhìn về phía khuôn mặt Bạch Dĩnh đã biến thành màu gan heo, “Một khuôn mặt chỉ toàn chứa silicon còn không biết xấu hổ mà mua hot search xinh đẹp với kiều diễm, đến cả tôi cũng phải xấu hổ thay cô.’’
“Cô có bản lĩnh thì nói lại lần nữa.’’ Bạch Dĩnh tức giận đến mức trợn mắt phồng má, khuôn mặt trở nên vặn vẹo đang sợ.
Lương Yên hừ một tiếng, xách váy xoay người đi ra ngoài: “Lời đã nói ra tôi không muốn nói lại lần thứ hai, còn cái váy này, người ta có cho tôi mượn hay không là chuyện của tôi, nhưng mà tôi biết một chuyện, bọn họ nhất định sẽ không cho cô mượn.’’
“Cô.’’ Bạch Dĩnh tức giận muốn xông lên, lại bị Tần Nguyệt Thi cố gắng giữ chặt cánh tay cô ta.
“Cô sợ cái gì mà sợ.’’ Dĩnh Dĩnh bị kéo trở về tức đến hộc máu quay lại quát mắng Tần Nguyệt Thi.
……
Lương Yên nhìn thấy Khương Mộc đang đứng nơi khúc quanh của hành lang, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác mắng người vô cùng thoải mái, nhưng nếu như Bạch Dĩnh là Tần Nguyệt Thi thực sự lao ra đánh nhau với cô, vậy thì sẽ gặp phiền phức rất lớn.
Cô không muốn đánh nhau với hai người phụ nữ kia chút nào cả, cho dù Tần Nguyệt Thi và Bạch Dĩnh cùng nhau hợp lực lại cũng không thể đánh thắng một người đã từng là vận động viên cử tạ như cô được. Nhưng cô sợ hai người kia đánh không được lại quay lại ăn vạ vu khống, đến lúc đó đầu tóc rối bù, cảnh tượng vừa xấu xí lại hạ thấp giá trị của bản thân mình.
Khương Mộc nhìn thấy Lương Yên đi ra, vội vàng chạy đến: “Tại sao lại đi lâu vậy?’’
“Tìm thú vui.’’ Lương Yên cười đáp.
Khương Mộc nhìn nụ cười trên mặt Lương Yên, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Lương Yên: “Có chuyện gì vậy? Không vui sao?’’
Khương Mộc: “Tôi vừa mới nghe được một thông tin, hình như chồng trước của cô, Lục Lâm Thành hôm nay cũng đến.’’
“Cái gì?’’ Lương Yên nghe được tin tức này thiếu chút nữa đã bị sặc bởi nước miếng của chính mình, “Không phải chỉ mời nữ minh tinh đến các hoạt động từ thiện, anh ta anh ta anh ta, anh ta đến đây làm gì?’’
“Hội trưởng hội phụ nữ giới giải trí sao?’’