Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn – Chương 50 – Botruyen

Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn - Chương 50

Alipay trên điện thoại di động của Lục Lâm Thành đột nhiên vang lên âm thanh thông báo tiền được chuyển vào tài khoản của mình.

Là Khương Mộc gửi tiền học phí mà anh đã dạy thanh nhạc cho Lương Yên.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh nhìn số tiền lạnh như băng được chuyển đến tựa như người nọ đang nóng lòng muốn phủ sạch quan hệ với mình, đột nhiên trái tim cũng trở nên lạnh lẽo.

***********

Ngoại trừ cái lần Lục Lâm Thành đến thăm bạn kia, tiến độ quay phim của “Nhân Tâm” vẫn luôn diễn ra vô cùng thuận lợi, Lương Yên tiếp tục phát huy thanh danh “Lương một lần” của mình, càng diễn càng ăn ý nhập vai, ngay cả người bạn diễn phối hợp với cô nhiều nhất là Chung Trạch cũng bị cô cuốn vào guồng,  kỹ năng diễn xuất rõ ràng đã tiến bộ hơn rất nhiều so với mấy bộ phim thần tượng của hắn trước đó.

Đoàn làm phim quay được một nửa thì vừa khéo đến sinh nhật của đạo diễn, tất cả mọi người liên tục phải làm việc với cường độ cao trong nhiều ngày như vậy cũng đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hơn nữa trong đoàn bất kể là nhân viên hay diễn viên trẻ tuổi nhiệt huyết đều muốn cho người một ngạc nhiên bất ngờ lớn, cho nên đoàn làm phim quyết định nghỉ nửa ngày để đi liên hoan trong ngày sinh nhật của đạo diễn.

Địa điểm tổ chức được đặt ở một khách sạn khá nổi tiếng trong thành phố, ngoại trừ Đồng Lôi có việc riêng không thể đến thì mấy diễn viên chính phụ và đạo diễn ngồi trong một căn phòng riêng, tất cả mọi người đã làm việc với nhau trong một thời gian dài, tương đối thân thiết quen thuộc nên bầu không khí trong lúc ăn cơm nói chuyện phiếm cũng vô cùng sôi nổi thoải mái.

Đạo diễn là một người thích uống rượu, tất cả mọi người trên bàn cơm đều không thể tránh được việc cùng hắn uống hai ba ly, rồi còn kính mời rượu.

Lương Yên đã có một bài học kinh nghiệm đắt giá trong lần thử vai ở thành phố Cổ Đông trước đó, biết rõ tửu lượng của mình không tốt, cho nên trong tay vẫn luôn cầm một ly nước trái cây đi theo mọi người đánh lừa. Nhưng mà đến lúc cùng nâng ly lên thì ly nước trái cây trong tay cô vẫn bị phát hiện. 

“Yên tỷ, chị không biết uống rượu sao?’’ Chung Trạch ngồi bên cạnh Lương Yên là mở miệng nói đầu tiên.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ách, à ừ, tửu lượng của tôi không được tốt lắm.’’ Lương Yên hơi xấu hổ nhìn những người xung quanh.

“Không sao không sao, uống nước trái cây cũng được, không ép cô đâu.’’ Đạo diễn chỉ nghiêm khắc trong lúc quay phim làm việc, còn những lúc khác vô cùng dễ nói chuyện.

Phần lớn các nữ minh tinh trong giới giải trí này đều lăn lê bò lết đi lên, hình tượng trước ống kính có cao lãnh lạnh lùng như thế nào đi chăng nữa nhưng việc kính hai ba ly rượu với nhà đầu tư hay đạo diễn trong bữa cơm cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, cho nên về cơ bản tửu lượng của bọn họ đều không tồi chút nào. Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều là người quen với nhau, thấy cô nàng không uống rượu cũng không ép cô, nhưng kết quả Lương Yên lại cảm thấy hơi xấu hổ ngượng ngùng, ngay cả nữ chính Vương Nhất Lỵ cũng đã kính đạo diễn mấy vòng, vì thế tự rót cho mình hai ly kính đạo diễn.

“Lương Yên.’’ Anh cắn răng, toàn thân căng cứng gắt gao, như thể đang cố gắng kiềm chế một điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận chống nạnh khiêu khích tựa như con cá nóc nhỏ đơn độc phòng bị lại đột nhiên thả lỏng, bả vai khẽ buông xuống, thở dài, “Có thể giữa hai chúng ta có hiểu lầm, chờ đến khi em nhớ lại rồi nói, được không?’’

“Vậy thì tôi thà rằng mình mãi mãi không bao giờ nhớ lại nữa.’’

Lương Yên xoay người, hầm hừ rời đi.

Quả nhiên Lục Lâm Thành không đến tìm cô nữa.

Ngay cả chính bản thân Lương Yên cũng không thể diễn tả thành lời tâm trạng đang trào dâng trong lòng mình, sau khi ngẫm nghĩ lại cảm thấy có phải đêm đó cô đã tự cho mình là đúng hay không, cô bị mất trí nhớ và không thể nhớ rõ được chuyện gì đã xảy ra, ngộ nhỡ lúc đó cô thực sự vác dao kề cổ ép Lục Lâm Thành phải kết hôn thì sao.

Lương Yên càng nghĩ càng đau đầu, mỗi ngày chỉ toàn tâm toàn ý vùi đầu vào quay phim, mỗi ngày cầm kịch bản suy nghĩ về nhân vật, thậm chí còn tưởng tượng viết thành một câu chuyện cho cho  nhân vật của mình.

Cho đến mấy ngày sau, một tin tức bát quái ngang trời liên quan đến Lương Yên nổ ra.

Lương Yên phát hiện sau sự việc giọng hát chết người lần trước, mình lại bị chụp lén rồi.

Lần này bị chụp lén chính là hai bức ảnh động, trong bức ảnh động, người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, nghiêng người đưa lưng về phía ống kính, còn Lương Yên lại vừa khéo đứng đối diện với máy ảnh, có thể nhìn thấy rõ mặt cô. Chỉ thấy hai tay cô chống nạnh, trừng mắt, dáng vẻ lúc nói chuyện giống hệt như chủ nhiệm lớp đang dạy dỗ học sinh của mình, vừa nhìn đã biết lúc đó cô đang nổi giận mắng người nọ.

Mà người đàn ông đứng ở đối diện cao hơn một cái đầu, sở hữu thân hình cao lớn thon gầy, anh ta đứng đó, khẽ cúi đầu, im lặng ngoan ngõan nghe mắng.

Cho dù chỉ là một bóng bưng phía sau, nhưng từ cách ăn mặc cho đến dáng người cũng có thể dễ dàng nhận ra được, tướng mạo và khí chất của người này không hề tầm thường chút nào.

Tiêu đề của tin tức bát quái này là…

“Sau khi ly hôn cảm thấy trống rỗng tĩnh mịch, Lương Yên nửa đêm mắng tiểu chó săn* của mình.’’

(*Tiểu chó săn hay còn gọi là nam sủng, trai bao, tình phu, thường ám chỉ những người đàn ông được các quý bà hay quý ông đồng tính bao nuôi làm tình nhân bên ngoài của mình.)

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.