Đương nhiên Lương Yên đã quên, hơn nữa còn thực sự hoàn toàn quên sạch.
Lục Lâm Thành nhìn vẻ mặt mờ mịt ngây thơ thậm chí còn có chút mong chờ muốn anh nói ra rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra của Lương Yên, cổ họng giật giật.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh hít một hơi thật sâu, trong đầu hiện lên lịch sử theo đuổi vui buồn lẫn lộn của người nào đó năm đó. Từ nhỏ đến lớn Lục Lâm Thành anh là một người không thiếu các cô gái chủ động theo đuổi, sau khi xuất đạo bước chân vào giới giải trí lại càng như chúng tinh phủng nguyệt*, giẫm đạp hàng ngàn hàng vạn tâm hồn thiếu nữ dưới chân mình, nhưng một cô gái tươi mát thoát tục như giống như Lương Yên, sau khi lên giường thì “cưỡng ép” bản thân phải có trách nhiệm với người ta lại là lần đầu tiên anh gặp được.
(*Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng. Nguồn. Sưu tầm facebook.)
Đương nhiên, trước kia anh cũng chưa từng qua đêm với người phụ nữ nào khác.
“Thôi quên đi.’’ Cuối cùng Lục Lâm Thành vẫn không nói ra,quay mặt sang chỗ khác.
Lương Yên còn cho rằng Lục Lâm Thành sẽ nói cái gì đó về chuyện của hai người năm xưa, kết quả lại uổng công mong chờ, cô thất vọng nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, hoảng hốt phát hiện chính mình thế mà đã bị Lục Lâm Thành kéo đi gần ba tiếng đồng hồ rồi.
Lương Yên tựa như một chiếc lò xo lập tức bật dậy từ trên ghế sô pha, móc điện thoại, chẳng biết từ khi nào mình đã vô tình để điện thoại ở chế độ im lặng, trên màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ.
“Mẹ kiếp.’’ Lương Yên luống cuống tay chân gọi lại cho đạo diễn.
Lục Lâm Thành nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của Lương Yên, nhàn nhạt mở miệng nói: “Không cần gọi đâu.’’
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả?’’ Lương Yên khó hiểu hỏi lại, còn chưa kịp nghe rõ thì điện thoại đã được kết nối.
Lương Yên: “Thật xin lỗi, xin lỗi đạo diễn, tôi là Lương Yên, chiều nay tôi thực sự…’’
Nhưng đạo diễn dường như không nổi trận nổi đình giống như trong tưởng tượng của Lương Yên, ngược lại còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Lương Yên à, không sao đâu, Trác Dương đã gọi điện giải thích cho chúng tôi rồi, ngày mai nhớ quay lại là được, cứ giải quyết công việc của mình trước đi đã.’’
“Hả?’’ Lương Yên được thứ lỗi mà vẫn còn cảm thấy ù ù cạc cạc, tiếp tục hỏi, “Vậy còn Lạc Lạc?’’
Đạo diễn: “Hôm nay Tạ Viện sẽ giúp cô chăm sóc Lạc Lạc một đêm.’’
Lương Yên: “….A.’’
Đạo diễn: “Cô và Lục Lâm Thành cứ thoải mái trò chuyện với nhau là được rồi.’’
Khi người của ê kíp sản xuất chương trình phát hiện không thấy hai người, không bao lâu thì người đại diện của Lục Lâm Thành – Trác Dương đã gọi điện thoại giải thích, nói là Lục Lâm Thành và Lương Yên có việc gấp, sau đó xin lỗi chuyện Lục Lâm Thành rời đi mà không báo trước, đồng thời thay mặt Lương Yên xin đạo diễn cho nghỉ một đêm.
Lục Lâm Thành dẫn cô đến trước ngăn tủ đựng giấy thỏa thuận ly hôn trong thư phòng.
Lương Yên dùng sức kéo kéo ra ngoài, quả nhiên ngăn tủ không hề nhúc nhích.
Cô thở dài, nhìn người đàn ông đã không tìm được chìa khóa nhưng lại không chịu gọi công ty mở khóa mà vẫn còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh đứng bên cạnh.
Năm đó cô đã tạo nghiệt gì mà lại gả cho một người đàn ông thích làm ra vẻ thế này.
Lương Yên ngồi xổm xuống, nhìn kỹ ổ khóa, sau đó tháo một chiếc kẹp tóc nhỏ bằng thép trên đầu xuống, nhe răng trợn mắt cố gắng vẻ thẳng kẹp tóc hình chữ “u” ra.
“Em đang làm gì vậy?’’ Lục Lâm Thành khẽ chau mày, khó hiểu hỏi.
Lương Yên đưa kẹp tóc đã được bẻ thẳng vào trong ổ khóa, lỗ tai ghé vào trước lỗ khóa, nghiêm túc dùng kẹp tóc mân mê trong đó: “Tôi đang thử xem mình có thể mở được cái này không.’’
“Em…” Lục Lâm Thành mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn cô, “Cô còn biết làm cái này nữa sao?’’
“Chỉ thử xem sao thôi.’’ Lương Yên chăm chú mở khóa, “Lúc còn nhỏ trong nhà có ngăn kéo bị khóa không mở ra được tôi cũng dùng đến cách này.’’
Cô vừa dứt lời, ổ khóa đã nhẹ nhàng vang lên một tiếng.
Sự thật đã chứng minh chất lượng của các ổ khóa tủ thông thường đều như nhau, Lương Yên vui vẻ kéo tủ ra, tựa như đang khoe khoang kỹ thuật phá khóa của mình: “Thấy thế nào?’’
Giấy thỏa thuận ly hôn vẫn còn nằm ngay ngắn ở bên trong.
Lương Yên phấn khích lấy ra.
Lục Lâm Thành sau lưng đã đen mặt giống như một cái ao tù nước đọng.
“Lương Yên.” Anh siết chặt lòng bàn tay thành nắm đấm, cả người trên dưới đều bao phủ một màu tăm tối u ám, nhẫn nhịn lâu như vậy, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng: “Em cứ thế muốn ly hôn cùng với tôi ư?” Sau khi em bị mất trí nhớ.
Lương Yên mặt mày hớm hở cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn, vừa quay người lại đã đối mặt với vẻ mặt khó coi của Lục Lâm Thành.
Cô vô thức lui về phía sau hai bước, thắt lưng bị mép bàn đọc sách ngăn lại.
Lương Yên nắm chặt giấy thỏa thuận trước ngực mình, nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.
“Chẳng lẽ… Anh không muốn sao?’’