Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn – Chương 37 – Botruyen

Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn - Chương 37

Quay phim nhanh chóng đuổi kịp quay đến ánh sáng nơi cửa ra nhà ma.

Những khán giả đang ngồi xem trước màn hình cũng có cảm giác như chính mình vừa đi vào nhà ma một chuyến, lúc nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa,  nhất thời như sắp được đại xá.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Hu hu hu hu cuối cùng cũng ra rồi, cách màn hình mà tôi cũng sắp bị hù chết rồi.]

[Hiệu ứng âm thanh của ngôi nhà ma này có vẻ như rất tốt.]

[Tại sao lúc đó Lương Yên chỉ hét lên một tiếng rồi sau đó lại không nghe thấy động tĩnh gì nữa vậy, đã xảy ra chuyện gì, không phải bị dọa sợ đến mức ngất xỉu đấy chứ.]

[Chắc chắn là không, nếu như sợ đến bất tỉnh thì đã được mang ra ngoài sớm hơn rồi chứ.]

[Lục Lâm Thành đâu, tại sao từ đầu đến cuối không nghe thấy bất cứ âm thành gì của Lục Lâm Thành thế?]

[Tôi chỉ đang tò mò trong đó đã xảy ra chuyện gì sao…]

[Thật ra thì tôi cũng…]

Người hâm mộ hai nhà e sợ lại có một tí tẹo liên quan gì đến đối phương, vội vàng nhảy ra phủi sạch quan hệ.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Yên Yên nhà chúng tôi nhát gan lắm, để cho mọi người chê cười rồi, chỉ là những con người hay tò mò những thứ nhàm chán kia thì thôi đi.]

[Ngoài trừ quay phim, Lục Lâm Thành sẽ không cho bất cứ người phụ nữ nào một ánh mắt dư thừa đâu.]

Lương Yên  đi ra khỏi nhà ma, không ngừng che ngực thở hổn hển, trái tim đập loạn xạ.

Trên đôi mắt và bờ vai dường như vẫn đọng lại nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn ông kia.

Lạc Lạc vẫn đang một mực ngóng chờ ngoài cửa  nhào đến: “Lục ca ca! Dì Lương Yên!]

Một tay Lục Lâm Thành ôm lấy Lạc Lạc, giống như đang làm ảo thuật  từ phía sau lưng lấy ra hai cái pháo bông nhỏ để trên tay nhóc.

Lạc Lạc nhận được pháo bông, vui vẻ khua tay khua chân ở trong lồng ngực Lục Lâm Thành: “Yeah! Lục ca ca tốt nhất!  Dì Lương Yên tốt nhất!’’

Lương Yên ghen tị nhìn hai cây pháo bông được Lục Lâm Thành tìm thấy trong tay Lạc Lạc, vừa rồi lúc còn ở trong nhà ma cô suýt nữa đã bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, ngay cả bước đi cũng không thể nhúc nhích, thế mà người đàn ông này vẫn còn có tâm trí đi tìm pháo hoa?

Thật là bái phục! 

Lương Yên ghen tị thì ghen tị, nhưng đối với hành động lúc nãy của Lục Lâm Thành dành cho mình, cô vẫn hết sức cảm kích.

Đôi lúc Lương Yên thậm chí còn hơi nghi ngờ  rốt cuộc người kia có phải Lục Lâm Thành thật hay không,  một người trước khi ly hôn vừa thấy mặt đã trực tiếp lên giường với cô,  sau khi ly hôn lại trở thành một người chồng trước biến thái ù ù cạc cạc tạo ra tám trăm vạn tiền nợ gắn trên đầu cô.
Lương Yên chờ vị bác sĩ kia đóng cửa lại nhỏ giọng oán trách nói: “Trước đây tôi sớm đã nói với anh rằng tôi bị mất trí nhớ rồi, thế mà anh vẫn một mực không tin.’’

Lương Yên bĩu môi: “Anh còn nói gì mà cô đừng làm loạn nữa, cô không thấy mệt mỏi sao? Có giày vò như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không có cảm giác gì với tôi nữa chứ.’’

Trên trán cô vẫn còn một hàng miếng điện cực chưa lấy xuống, thoạt nhìn có vẻ hơi buồn cười lại giống như một nữ chuyên gia đang làm việc ở phòng thí nghiệm trong các bộ phim khoa học viễn tưởng.

“Tôi lừa anh để làm gì chứ, cái này có gì hay ho mà gạt anh.’’ Lương Yên tiếp tục lẩm bẩm, đi đôi dép lê trong phòng bệnh từ trên giường xuống đất, loẹt xoẹt đi đến ngồi xuống bên cạnh Lục Lâm Thành, kéo kéo ống tay áo đang cầm bệnh án của cô: “Này, vậy, bây giờ chúng ta có thể ly hôn rồi chứ?’’

Lục Lâm Thành vẫn yên lặng lắng nghe, không nói một lời, anh quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt Lương Yên.

Ánh mắt cô nhìn anh vẫn trong trẻo trong suốt giống như trước kia, thậm chí còn mang theo ý cười mơ hồ, chẳng qua đã thiếu mất đi một phần…Tình ý.

Cũng có thể là thứ tình cảm thuần khiết kia.

Tựa như lúc cô nhảy “Cheer up”, sau đó trong lòng như thầm nói “Lục Lâm Thành, em có thể” vậy.

Lục Lâm Thành chậm rãi đưa ra, chạm vào vầng trán trắng nõn của cô lấy những miếng điện cực trên đó xuống.

Mấy sợi tóc dài dính vào trên miếng diện cực, lúc bị anh bóc xuống Lương Yên không nhịn được cau mày kêu đau.

Vì thế động tác của người đàn ông nhẹ nhàng hơn không ít.

Lục Lâm Thành ném mấy miếng điện cực kia vào trong thùng rác, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Có nhớ ra chút gì không?’’

Lương Yên sờ sờ đầu: “Đâu dễ nhớ ra như vậy chứ, anh không nghe bác sĩ nói sau này tôi có thể nhớ ra được hay không còn phải vận tay của chính tôi sao, việc trị liệu đối với căn bệnh này cũng chỉ có tác dụng trợ giúp mà thôi, nói trắng ra là chỉ để an ủi tâm lý  thôi.’’

Lương Yên bất mãn phát hiện Lục Lâm Thành lại đang đổi chủ đề, tiếp tục hỏi: “Lúc nào thì anh có thời gian rảnh? Chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận ly hôn, nghe nói thủ tục rất đơn giản, có lẽ sẽ nhanh thôi.’’

Lương Yên mặc sức tưởng tượng đến cuộc sống của bản thân sau khi ly hôn, cô không cần phải lừa dối người hâm mộ, không cần lo lắng bị người  hâm mộ phát hiện, tiếp tục chuyên tâm phát triển sự nghiệp, đóng phim hay tham gia chương trình tạp kỹ gì cũng được, chỉ cần nó làm cô nổi tiếng, cái thân phận vợ trước của Lục Lâm Thành này dần dần cũng sẽ bị công chúng quên lãng.

Thật tốt biết bao!

Lương Yên không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lục Lâm Thành nghe rõ từng câu từng chữ thoát ra từ miệng cô,  bàn tay đang cần bệnh án vô thức siết chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, thậm chí còn hơi run rẩy.

Anh rất muốn cười một tiếng, sảng khoái trả lời “được thôi”, muốn ép buộc bản thân mình quên đi nội tâm đang hoảng loạn không ngừng, nhưng mà, nhưng mà lại phát hiện làm cách nào cũng không thể phớt lờ nó.

Có lẽ lúc anh đồng ý tham gia vào chương trình “Trên màn huỳnh quang”, sau đó lại chạy đến “Bảo bối nhà ai?’’ hoặc là sớm hơn, anh đã không thể phớt lờ được nữa rồi.

Cuối cùng, Lục Lâm Thành cắn răng nói: “Lương Yên.’’

“Sao?’’ Lương Yên trả lời anh, mong đợi nhìn anh.

Lục Lâm Thành: “Cô đã quên năm đó chính mình làm cách nào để tôi kết hôn với cô rồi sao?’’

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.