. . . . .
“Trong vòng một ánh mắt của ta… cút xéo…”
“. . .”
! ! !
Cút xéo sao ? ? ?
Mạc Phàm một phút nửa giây đều không có chớp mắt qua một lần, hắn không hề cau có nhíu mày, chỉ đơn giản bất động thanh sắc đứng yên đó, sống lưng thẳng thắp, nhìn thật kĩ về phía kẻ ngăn tại trước mặt mình hoàng sa bạch cốt tinh.
Biển Hoa Đông có một góc Thiên Băng chưa có tan, dĩ nhiên lĩnh vực của Mục Ninh Tuyết thì không hề dễ pha loãng chút nào, tính toán dựa theo nhiệt độ hàn lưu phía Bắc chảy xuống, tỉ dụ nếu mặt khác hải yêu đế quốc không có bất cứ kế hoạch nào dỡ khối băng này đi, như vậy nó ít nhất cũng cần thời gian nửa năm, một năm mới bắt đầu tan ra được.
Hàn băng lạnh lẽo, để cho lòng người có từng tia nguội lạnh xoa dịu.
Đứng trên mặt băng tích, Mạc Phàm xin thề đã nhìn thấy ánh mắt lộ ra vẻ do dự trong nụ cười cợt nhã của Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương, nó không dứt khoát, đây là chứng tỏ nó rất thông minh, vừa đủ khôn khéo…
Muốn lấy mạng Quân Vương, vậy thì cũng cần bỏ ra thật lớn đại giới, giống như cách Mạc Phàm bỏ ra đại giới thu thập Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần vậy, gần như tiêu hao đến triệt để.
Mạc Phàm không giống như Bee con ong kia ngồi ở nhà thi tính toán, Bee thường thường cần giăng mạng lưới thâu tóm tình báo, nhưng Mạc Phàm tình báo liền là tự hắn mắt thấy tai nghe, tình báo luôn luôn sẽ diễn ra ngay ở trước mặt hắn.
Mạc Phàm lập tức có thể lý giải được. Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương không dám quá mức áp sát Mạc Phàm, sợ bị Mạc Phàm cảm giác được nàng đang suy yếu, Đại Đế cấp độ suy yếu trước mặt Quân Vương, này muốn đặt bom hẹn giờ; thậm chí nàng sợ trêu chọc Mạc Phàm quá mức sẽ để cho hắn mất đi bình tĩnh mà bộc phát huyết tính đồng quy vu tận.
Ma pháp hệ Mạc Phàm hầu hết bị suy kiệt phế đi, sinh mệnh lực giảm thiểu, tinh thần lực gần tắt đèn cạn dầu, nhưng nàng cũng vậy, vết thương khủng khiếp ở Đông Hải vào tháng trước với quân bài Nhật Ánh vẫn còn đấy. Mạc Phàm cạn kiệt về cạn kiệt, bất quá — Quân Vương chính là Quân Vương, giãy chết, vậy liền giết người. Huống chi thần kiếm sau lưng hắn phảng phất uy năng cũng để cho Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương có cực lớn cảm giác e ngại.
Ngoài mấy dạng hiện hữu kia ra, Mạc Phàm còn một kim bài miễn tử nữa mà bản thân hắn cũng không biết, nhưng Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương lại biết, thường thường chỉ đạt tới cấp bậc ma pháp vị diện chứng nhận Thập Uyên Chúa Tể với nhau mới phát giác được cái điểm này, đó là ấn ký.
Thập Uyên Chúa Tể bài danh đệ nhất ấn ký, Vạn Yêu Thần Tọa ID, một cái biểu tượng son môi có ảo ảnh Cửu Vĩ Thiên Hồ đóng mộc ngay trên cổ hắn. Này tựa như một phiếu nhắc nhở, nhắc nhở các chúa tể giả khác lưu ý trước khi hành động.
Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần có thể nhắm mắt làm ngơ Vạn Yêu Thần Tọa là bởi vì nó có Thần Nhãn, có thể ngay trong giấc ngủ cũng đem toàn bộ lãnh hải trở thành món lợi khí bảo vệ mình. Nhưng Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương còn chưa có, nàng muốn nhắm mắt ngủ ngon mơ đẹp, chứ không phải ngủ gặp ác mộng, ác mộng tỉnh giấc lại thấy mình đi đầu thai.
Cho nên Nữ Đế vong linh này không có lựa chọn áp sát Mạc Phàm, không có dùng ngôn ngữ mang tính chất càng vũ nhục mạnh mẽ, không bắt hắn phải vào đường tuyệt lộ, mà là giả vờ cợt nhã thả hắn chạy.
Mạc Phàm đầu óc là dùng được, hắn cùng tám tòa hồn phách tinh tế nhận ra được điểm này, không khỏi cười gằn ở trong bụng.
Ngôn ngữ giống như đấm, nhưng lại xoa, tiết chế cùng gợi mở đến cực hạn.
Nàng là vong linh Thập Uyên Chúa Tể, ức vạn thần dân của nàng ở đây, ức vạn thần dân của Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần tạm thời cũng là trong tay nàng đến quản giáo, đương nhiên phải có tư bản của Nữ Hoàng. Phải có cái uy của mình.
Tổ chức ngôn ngữ như vậy, vừa đủ !
Đuổi khéo a, thật là khéo…
Trên thực tế, Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương cũng không lo sợ Mạc Phàm nhìn ra trọng tâm vấn đề, ngược lại càng hi vọng hắn sớm phát giác được vấn đề nữa là khác.
Có những thứ nói bằng lời thì rất khó nói, người thông minh chính là hi vọng người thông minh tự hiểu chuyện gì, tự hiểu luật chơi, tự hiểu quy tắc ngầm, cứ âm thầm gật đầu với nhau là được.
Hôm nay đến đây thôi.
Nàng đạt được mục đích, nàng tha mạng cho Mạc Phàm rời đi, bình ổn hai bên chiến tuyến, đây là nàng tính toán.
Giết Mạc Phàm, chắc chắn rồi! Thứ này sớm muộn gì cũng phải giết. Giống như quân bài Nhật Ánh vậy, nhân loại khi không thai nghén ra mấy cái pháp sư quá cường đại, mỗi phút giây trôi qua càng là bùng nổ cường đại đến mức khiến người ta hoài nghi bọn hắn là Thiên Phụ chuyển kiếp, bọn hắn còn sống ngày nào, hải yêu thiên tai sẽ bị đe dọa ngày đó. Nhật Ánh là nhân loại quân bài, phía sau có toàn bộ nhân loại vũ trang đến đỡ, muốn giết rất khó, chục năm qua Nam Hải, Đông Hải hợp tác đều chưa làm được.
Còn Mạc Phàm, tên này càng khủng bố, 5 năm trước là Thanh Long, là Đồ Đằng, bây giờ thì có Vạn Yêu Thần Tọa, có Hắc Ám Vương thủ hộ, tựa như phía sau hắn là toàn bộ thế giới ma pháp đến đỡ vậy. Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương sẽ không dại dột đi tự sát mà làm loại chuyện giết hắn, cứ việc ẩn nhẫn chờ đợi Thập Uyên hải dương tập hợp đầy đủ, vạch một cái đường kẻ xuống địa ngục cho hắn, sau đó mang hết trách nhiệm ném cho Chúa Tể khác, vậy liền ổn.
Chung quanh Mạc Phàm lúc này là thế gọng kìm, trái Đông Hải Bạch Xà, phải Thiên Kiếm Ngư Đế, Lan Ác Long, sau lưng là tam đại Thượng Cổ Hung Thú, Xi Vưu Thao Thiết, Tà Thú Đào Ngột, Ác Thần Cùng Kỳ.
Rời khỏi thiên băng trên mặt biển, vậy cũng sẽ gặp ức vạn hải yêu, bị kẹp đến không chịu được.
Trên không trung gần mười ngàn mét, Ngải Giang Đồ ngưng thần nín thở, đã chuẩn bị xong đồ án không gian hệ, tùy thời chỉ cần Mạc Phàm bước ra tới Phố Đông điểm sáng, hắn sẽ lập tức đập tay chuồn khỏi Ma Đô.
Lão nhân gia Tương Hữu Thắng thậm chí còn vuốt râu vuốt râu nhìn về Ma Đô mấy lần cuối cùng, chuẩn bị làm ra điểm thí mạng.
“Xéo cũng được, ta muốn lấy đồ. Dựa theo quy củ, chiến lợi phẩm thuộc về ta”. Mạc Phàm trầm giọng nói.
Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương cắn răng một cái, trong lòng thầm mắng 1000 lần cái tên điên này không biết điều.
Nàng cố gắng điều tiết tâm tình để không phình ra lửa giận, tằng tằng đáp trả: “Đừng làm ta thất vọng về trí tuệ của ngươi, nhân loại, ta sẽ không lặp lại… Cút xéo!”
Lớn tiếng cương ngạnh không hề khách khí. Ngữ điệu của Thập Uyên Chúa Tể làm cho tam đại Hung Thú gầm thét lên một tiếng, rung chuyển mấy trăm dặm biển Hoa Đông, liền liền mảnh thiên băng cũng nứt gãy mấy phần.
Tha Mạc Phàm một mạng, đây đã là ranh giới cuối cùng của Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương.
Nếu thật bùng nổ quyết chiến lần nữa, Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương có thể càng bị thương nặng, nhưng Mạc Phàm liền chắc chắn phải chết.
Mạc Phàm nhíu mày một cái.
Hắn tính toán qua, không, là tám tòa hồn cách của hắn khuyên nhủ qua, bây giờ mà nhiệt huyết đánh cương tới cùng là sẽ không thể thắng, là toàn bại, nói khó nghe, là phí mạng cha sinh mẹ đẻ, ai cũng không cứu nổi.
Mạc Phàm đúng là còn một lá bài tẩy triệu hồi phân thân Hỗn Độn Chiêm Tinh đến, thứ này có thể gây bất ngờ lớn cho Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương. Bất quá, phải biết phân thân Thần Nhãn cũng không phải muốn dùng là dùng, với tình huống như mèo bệnh của hắn hiện tại, uy lực Thần Nhãn đồng dạng sẽ giảm sút nghiêm trọng, trong thời gian ngắn giết không chết nổi nàng, ba cái Quân Vương sau lưng không phải cọng cỏ.
Phân thân Thần Nhãn, quá lắm chỉ là kiến tạo một cơ hội cho hắn bỏ chạy.
Kết quả rốt cuộc vẫn là chạy ! ! !
Càng ác mộng nhất chính là, mất đi hai lần sử dụng về sau, Mạc Phàm không thể bảo đảm được Minh Nhạn có đi tìm hắn tính sổ hay không? Thứ này về sau cần phải cân nhắc suy xét cẩn thận trước khi dùng.
Chung quy. Thất bại là một phần của cuộc chơi…
Hắn cũng không tính trước được Thượng Cổ Hung Thú vậy mà bị đào đất hồi sinh, cái này thật quá khiến cho người ta có thể chịu đựng.
“Được rồi, ta cũng không muốn theo ngươi hao phí nước bọt, ngươi còn yếu hơn cả Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần, ở đây các ngươi chả ai mạnh hơn con mực già đó, giết boss xong chính là một loại thăng hoa không nhìn thấy lính lác tôi tớ cảm giác. Ta về nhà ngủ đây”. Mạc Phàm lắc tay một cái, nhàn nhạt mặt không đổi sắc xoay người rời đi.
Mà đứng một bên run cả người nghe lời này Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương, nàng kém chút muốn đem hắn xé xác thành ngàn mảnh.
Phải liên tục nghĩ đến việc lớn trước mắt, Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương mới là kìm lại lòng mình, thờ ơ để cho hắn bước.
Mạc Phàm rời đi thời điểm, tại bóng lưng của hắn, nhìn thấy Hồng Ma Hữu Kiếm bày biện lít nhít thiên băng lưu ly theo sau, xuất hiện từng mảng lớn băng minh bạch sắc vô cùng mỹ lệ, phảng phất để hắn giống như một vị đắc đạo Kiếm Tiên thoái lui tranh đấu, trở về Vĩnh Dạ.
Lóe lóe lóe ! ! !
Đến từ Nam Cực cấm giới, tận dụng thiên băng của Mục Ninh Tuyết để lại, Hồng Ma Hữu Kiếm chưởng khống sương lưu ly tràn ngập mảnh tinh không chi hải này, bạch quang màu trắng bạc nở rộ trong nháy mắt, đồng thời mờ mờ ảo ảo nắm Mạc Phàm biến đi.
Đến khi không còn hải yêu nào thấy tung tích của hắn, lúc này toàn bộ biển Hoa Đông mới nghe thấy một tin nhắn hắn nhắn nhủ để lại:
“Bạch cốt tinh, Thương Hải Chi Nhãn là của ta, mạng của ngươi cũng là của ta. Tạm thời lão tử để cho ngươi giữ giùm, bảo quản cho cẩn thận. Hai món đồ này, ta sớm muộn cũng tới đòi”.
Lam hải mênh mông phốc cái người đã biến đi đâu nhìn không thấy, ức vạn sinh linh đều là bị hàn khí sương lưu ly làm mờ cả thị giác, không còn phát hiện được điều gì.
Chỉ là trong thế giới lạnh lẽo còn sót lại, bọn hắn nhìn thấy một vệt sương băng hướng về Phố Đông còn gợn sóng.
Động tác của Mạc Phàm chạy cũng rất mau lẹ, nhanh như một cơn gió vậy; liền liền Ngải Giang Đồ đều có cảm giác chính mình ở đây chờ đợi hắn là hành động thừa thãi. Nói thẳng thắn, không một chút ý nghĩa nào.
“Khụ… khụ, đi thôi, ta đánh giá thấp sắc mặt Mạc Phàm, hắn vốn dĩ không cần mặt mũi”.
Tương Hữu Thắng thở phào một cái, đồng dạng thu hồi toàn bộ đồ án ma pháp của mình.
. . . . . .
#Nhất Kiếp Tiên Phàm – Bộ truyện ngộ đạo siêu hay, không ngựa giống, không bốc đồng, âm mưu chồng chất. Tình cảm rất đời thường, không quá sến sẩm.