. . . .
“Được rồi, Kiều Kiều, ngươi vẫn khỏe mạnh tràn trề sinh mệnh như thế, đây là ta vui mừng một điểm. Giờ ta phải đi”. Mạc Phàm chậm rãi đứng lên, tỏ vẻ muốn rời đi.
“Ngươi lại muốn đi đâu?” Mục Nô Kiều trợn tròn mắt hỏi.
“Ma Đô. Ta còn đi đâu được nữa. Dù gì thì mấy cái hội nghị đó cũng không hợp với ta, ta tự nhiên sẽ không đi. Nhưng Ma Đô là phải đến. Ngươi quên sao, Mạc Phàm ta có thù tất báo, cái kia Ma Đô, mỗi một con hải yêu sinh ra, ta nhất định sẽ tận diệt”. Mạc Phàm nói rằng.
“Mạc Phàm, ngươi bình tĩnh một điểm. Ngươi là át chủ bài của chúng ta. Lấy thực lực ngươi bây giờ xuất hiện quá sớm, sẽ để cho hải yêu tổng quan đánh giá chúng ta, bọn chúng sẽ càng có kế hoạch chi tiết”. Mục Nô Kiều nắm lấy hắn cánh tay, khẩn trương nói.
Nàng cùng hắn rất khác biệt. Bản thân Mục Nô Kiều liền ngay cả mãn tu toàn hệ siêu giai đều không đạt tới, cùng Mạc Phàm di chuyển phương thức chính là gánh nặng.
Nhưng nàng không thể không căn dặn để hắn cân nhắc vị trí ngàn cân treo sợi tóc bây giờ.
Mạc Phàm lắc đầu, nhẹ nhàng buông tay nàng xuống.
“Vậy thì để nó đánh giá ta đi”.
“Chiến thuật cái gì đó để quân bài các ngươi lựa chọn đảm trách”. Mạc Phàm giải thích:
“Còn ta, hẳn là cũng nằm trong chiến thuật của Bee rồi. Theo ta nghi ngờ đánh giá, hắn thậm chí ý thức được chuyện hôm nay đấy”.
“Về phần hải yêu. Ân, biết thì biết, biết ta cũng tốt. Chào mừng chúng nó đến với thế giới của ác ma báo thù”.
. . . . .
Mạc Phàm đi rồi.
Chỉ còn lại một mình Mục Nô Kiều ngồi ở Tự Cấm Thành nơi đó.
Ác ma báo thù…
Có lẽ con đường của ngươi, quá siêu việt tầm mắt của ta.
Mục Nô Kiều từng nở một nụ cười rạng rỡ nhất của mình với Mạc Phàm.
Đúng lúc đó, hắn đột ngột nghĩ về Mục Ninh Tuyết.
Một nhịp tim đập bị đánh rơi, cả đời này đã định là vô duyên không phận.
Nếu lúc đó Mạc Phàm đập thêm một nhịp tim, nếu lúc đó Mục Ninh Tuyết không bắn một cung kia…
Có lẽ mọi chuyện đã khác.
Mục Nô Kiều cười trong lệ nhòa.
Nào có nếu nhiều như vậy…
. . . . .
. . . . .
Năm ngày sau.
Tại hội nghị ở Tự Cấm Thành.
Hoa Triển Hồng cười khổ với Tương Hữu Thắng: “Không có cách. Hắn bây giờ đều không thuộc quản chế của chúng ta. Không ai quản chế nổi”.
Tương Hữu Thắng nghe có chút buồn bực.
Các ngươi đúng là lũ vô tích sự.
Doanh lão kế hoạch là Tương Hữu Thắng có biết chút ít. Hắn làm sao không biết qua Mạc Phàm có vai trò gì lợi hại đây.
Đừng nói nhiệm kỳ 10 năm quân bài nho nhỏ như vậy.
Cái gia hỏa kia, hắn chính là ngàn năm siêu cấp quân bài đấy. Đều là Thiên Phụ đánh cờ dàn kế lập mưu, nào phải cầm phiếu ra ném liền được.
“Nói một chút tình hình Ma Đô đi, Ngải Thiếu Tướng, ngươi nói”. Lúc này Thiếu Tướng Hoàng Tuấn mở miệng nói ra.
Vào việc trọng yếu, Ngải Giang Đồ lập tức hóa thành một bộ mặt nghiêm túc, bình tĩnh trả lời: “Ma Đô kì thật vẫn là một bộ phận trọng yếu đang tái thiết xây dựng lại. Theo như tình báo dò thám, hải dương thần tộc chậm nhất 10 ngày nữa sẽ trở lại Đông Hải tấn công Ma Đô, sau đó bọn chúng sẽ liên hệ với Nam Hải Quỷ Tộc bên dưới Nam Hải Thái Bình Dương xông lên, hai bên đồng thời song trọng áp chế”.
Mấy vị cấm chú sư nghe thấy mà giật mình.
Ma Đô hạo kiếp hơn 5 năm trước, đến bây giờ vẫn để lại trong lòng bọn hắn một nỗi khiếp sợ lạnh gáy.
Liền liền bây giờ thêm vào Nam Hải Quỷ Tộc, cái này là muốn ép chết người rồi.
“Đông Dương bán đảo bên dưới động tĩnh thế nào?” Ngải Thái Sơn hỏi.
Cấm chú tọa trấn Nam lĩnh bây giờ có Vi Nghiễm thuộc biên chế ràng buộc với quốc gia. Vi Nghiễm về sau áy náy không dứt với Mục Ninh Tuyết, rốt cuộc tự nạp về Phàm Tuyết Thành, trở thành Nam Bộ cấm chú tọa trấn.
Vi Nghiễm đại diện cho Phàm Tuyết Thành đi tham dự hội nghị, tỏ ra buồn rầu nói: “Hiện tại, là tới Phúc Châu, Phàm Tuyết Thành. Phàm Tuyết Thành là quan ải cuối cùng. Nếu Phàm Tuyết Thành sụp đổ, toàn bộ một vạn km đường ven biển e rằng không giữ nổi”.
Vi Nghiễm lời nói để cho toàn phòng đại gia cơ thể và đầu óc đều chịu đến cực lớn xung kích, bọn hắn thuộc biên chế nhà nước pháp sư, tự nhiên biết sự tình này trầm trọng cùng nguy hiểm đến cường độ nào.
Phía Nam Hoa Hạ tương đối ít cấm chú.
Có lẽ phần lớn bởi vì quá an toàn. Bọn hắn may mắn tiếp giáp với bán đảo Đông Dương. Nơi mà quân bài Nhật Ánh sinh sống.
Các quốc gia tiếp giáp lẫn nhau là một lợi thế không hề nhỏ. Bọn họ có thẻ cùng một chỗ chia sẻ Hải yêu số lượng, chia sẻ yêu lĩnh thuộc địa số lương, chia sẻ Đế Vương, chia sẻ quân chủ.
Mà mặt khác, Nhật Ánh kế hoạch 16 năm quá kinh khủng, hầu như bóp cho hải yêu lẫn yêu tộc thuộc địa đều không thể trở tay. Kim Diệu cấm chế, trận pháp pháp đồ, ma thạch chồng chất như núi, biến Đông Dương thành một pháo đài vững chắc thực sự.
Cho nên người dân ở phía Nam Hoa Hạ kì thật mấy chục năm qua hưởng ké hào quang quân bài, tương đối bình an vô sự. Mãi cho đến khi Nhật Ánh ngã xuống, kết quả mọi thứ rơi vào đúng quỹ đạo chủ quan.
Hải yêu không thể phá hủy nổi Kim Diệu kết giới của Đông Dương, liền một mực bỏ qua Đông Dương, tấn công tiếp lên Hoa Hạ, kéo sập toàn bộ Quảng Đông trong vài ngày.
Bọn chúng cũng chả cần biết Hoa Hạ có cấm chú nào tọa trấn không, chả thèm quan tâm tầng trên cái định nghĩa gì nữa.
Đây là vượt trên khuôn khổ thông thường muốn phát động toàn diện chiến tranh.
Khi mà một chục cái Đế Vương cùng vài chục cái cấm chú tại trận này thế kỷ trong chiến tranh đã không cách nào chi phối cục diện. Bây giờ chính là nhìn xem chiến tranh tầng dưới, ứng đối tầng trung lưu, và tầng trên chung cực lực lượng bày trận. Tình thế này chỉ có thể đem toàn bộ, bắt buộc phải đem ra đối kháng.
Hoa Triển Hồng ánh mắt có một tí ảm đạm nói: “Không có quân bài Nhật Ánh, đúng là rất khó chơi a”.
Quốc gia chúng ta thế nhưng là có tầm 1 vạn km đường ven biển, một vạn dặm đường ven biển quốc gia, không thấy được hải, bây giờ sắp tới, nhìn đâu cũng thấy yêu.
Đúng là làm cho người ta tuyệt vọng.
Rõ ràng Nghị Trưởng Thiệu Trịnh với kế hoạch đường ven biển rất thành công. Nhật Ánh đã cảnh báo hắn sớm, hắn cũng không có chủ quan, đã suy nghĩ tới viễn cảnh không ai muốn là Nhật Ánh ngã xuống.
Bất quá, vẫn là muộn rồi.
Bây giờ các trung ương căn cứ thành thị đều ở trạng thái báo động, Ma Đô sắp sửa lặp lại lịch sử bị tập kích, giống Hàng Châu, Phúc Châu, cục diện tất nhiên sẽ tạo thành khủng hoảng.
Nam hải, đông hải bị đánh sập, rất nhanh sẽ ào tới Thiên Tân, rồi sẽ tới Đế Đô, lần này tất cả mọi người đều không còn một cái Thanh Long cứu giá, không còn bất ngờ. Chó sói hung dữ nhất, vừa đói vừa khát máu, thật sự tới.
Kế tiếp nhưng chính là cùng thời gian thi chạy, pháp sư cùng hải yêu thi chạy, chiến lược gia, chính trị gia cùng ong não hải yêu thi chạy.
Ai chạy chậm, sẽ bị Tử thần đuổi kịp.
Phía ngoài, Lãnh Thanh cùng Lãnh Linh Linh cưỡi Phong Chi Dực hai người bay tới, nhìn thấy bên trong sắc mặt mọi người bây giờ toàn bộ cũng đã loạn tung tùng phèo.
“A Linh Linh, có chuyện gì?” Tống Khải Minh hỏi.
Linh Linh cũng không nhiều lời, một bên bước nhanh đi vào phòng họp cao tầng lãnh đạo, hướng về phía Hoa Quân Thủ, mở miệng vừa nói: “Chúng ta tính toán sai. 22 km phía ngoài, hải yêu đã tràn vào Ma Đô”.
Hoa Quân Thủ sửng sốt đến tột độ.
“Lực lượng bây giờ của hải yêu tràn vào Ma Đô so với trước đây thêm hung hiểm. Á Đế Vương bên trong có Ma Khư Bạch Chu Đế, Ban Lan Yêu Vương, Sa Nhân Quốc Chủ. Đế vương chính thống có Thiên Kiếm Ngư Đế, Lan Ác Long, cùng mới thăng cấp Vinh Ma Thiên Hoàng. Ngoài ra không xác định thực lực đến từ Đông Hải còn có thêm Đông Hải Bạch Xà”. Lãnh Thanh cũng không rảnh hàn thuyên, trực tiếp nói ra.
Sắc mặt mọi người khó coi dần.
Nhiều như vậy.
Phải biết là một Á Đế Vương nằm trong lãnh địa thủy vực của nó, bản chất liền mạnh hơn thông thường rất nhiều.
Coi như dạng này hai hệ cấm chú Ngải Giang Đồ, hắn chỉ mới gọi là tân thủ trên con đường cấm chú, độc lập thi triển là được, nhưng gánh không nổi 5 vạn tinh tử a. Mặc kệ thần phú về thần phú, Ngải Giang Đồ xác định chỉ có thể miễn cưỡng nắm một đầu Á Đế Vương hải yêu dây dưa. Thắng thua chờ vận khí.
Còn Quan Ngư… ân, cần thêm một đội ngũ phía sau hộ giá nếu nghĩ đến việc chạm mặt Á Đế Vương. Hắn thậm chí từ sau Côn Lôn yên bình, tu vi không có gia tăng, tập luyện gia tăng rất chậm. Chủ yếu là mượn đại địa chi nhụy bơm cho một lần, cấm chú đều không có thần phú.
Theo như Nhật Ánh nói dạng này, Quan Ngư còn thua cả những tên ngụy của ngụy cấm chú đi.
Lãnh Thanh chợt nhớ ra cái gì đó, vội vàng khẩn trương: “Phải rồi, hai vị Thập Uyên Chúa Tể lần trước đều xuất hiện ở ngoài 100 km hướng Đông. Hẳn là sẽ mang theo hàng triệu hàng triệu đầu hải dương thần tộc đều bốc tới”.
Thập Uyên Chúa Tể hai vị…
Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần.
Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương.
Ma Đô lần này căn bản so với lần trước còn kém xa tình trạng, mười phần khả năng thậm chí bị đánh thủng vào tận sâu trong Đông thành.
“Quân số chúng ta ở Ma Đô thế nào?” Ngải Thái Sơn dò hỏi.
Mặc dù không ý nghĩa gì nhiều, nhưng vẫn là nên hỏi cho biết.
Hi vọng không có ai là tốt nhất.
“Không có ai”. Lãnh Thanh lắc đầu nói.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Không, có một vị”. Đúng lúc này, phía ngoài truyền tới một âm thanh vội vã đang chạy đến.
Ngải Thái Sơn, Hoa Quân Thủ, Tương Hữu Thắng, Tống Khải Minh, Ngải Giang Đồ, Giang Dục, Quan Ngư, Tương Thiểu Nhứ, Hoàng Tuấn, Vi Nghiễm, Lãnh Thanh, Linh Linh cùng chục vị cấm chú khác đều kinh hãi không thốt ra lời.
“Ai, là người mất trí nào giờ khắc này không muốn chết tiến vào Ma Đô. Đây là đi tìm chết sao?” Thiếu tướng Hoàng Tuấn cả giận quát.
Phía ngoài Mục Nô Kiều thở dốc chạy đến cửa phòng điện Tự Cấm Thành, nàng cũng mặc kệ người khác ngăn cản, khẩn trương chạy vào trong.
Linh Linh thấy thế vội vàng qua đỡ Mục Nô Kiều.
“Kiều tỷ tỷ, ngươi trước tiên bình tĩnh. Là kẻ nào?” Linh Linh hỏi.
Hỏi lời này, không hiểu vì lý do gì, Linh Linh đồng dạng có một tia linh cảm rất xấu.
“Có một người đang đi tới Ma Đô…” Mục Nô Kiều nói tiếp.
“Rốt cuộc là kẻ điên nào? Vì sao chưa có lệnh đều dám tiến đến Ma Đô?” Ngải Thái Sơn ánh mắt cau lại, không vui hỏi.
“Là Mạc Phàm!” Mục Nô Kiều như gào thét nói ra.
“Mạc Phàm một mình đi tới trấn thủ Ma Đô”.
Gian phòng giống như nghẹn họng.
Tận sâu trong lòng mỗi người, nội tâm tích súc như chính mình đứng đang đứng ở vô tận hải yêu bên trong.
. . . . . .
Mời đọc , truyện đã full.