Học kì II mới bắt đầu được không lâu thì kì nghỉ tết bắt đầu, khoảnh khắc được mong chờ nhất trong năm. Minh Châu cảm thấy, chưa bao giờ cô lại yêu cái tết truyền thống của Việt Nam mình đến vậy.
Bài tập thì không thể tránh khỏi bởi vì hiện tại là cuối cấp rồi, cách tháng bảy không còn xa nữa, Đối với học sinh đúng chất ‘lãng tử quay đầu’ thì thời gian càng là vàng bạc.
Mà điều khiến Minh Châu vui vẻ nhất là không đến lớp thì sẽ không cần phải gặp Nguyên Khôi.
Tại sao à? Bạn cứ thử tưởng tượng, con cho bạn nuôi cho dù bạn hỏi nó cái gì có cũng chỉ gật đầu hoặc là lắc đầu, cho đến khi bạn chấp nhận rằng nó bị câm bẩm sinh thì nó đột nhiên nói với bạn rằng: “Cô có muốn ăn thịt chó không? Cầm cái đuôi của tôi đi mà hầm canh!” thì sẽ thế nào?
Quá khủng khiếp!!!
Nguyên Khôi chính là kiểu người ‘bị động’ như vậy, chỉ cần bạn lên tiếng, cậu ấy nhất định sẽ giảng bài cho bạn, còn nếu bạn im lặng thì cho bạn có vật lộn với đống bài tập thành cái dạng gì đi chăng nữa thì cậu ấy cũng không quan tâm.
Ấy thế mà từ cái hôm ở KFC huyền thoại trở đi, cậu ấy bỗng nhiên đổi tính, nhiệt tình đến lạ.
Đầu buổi thì hỏi: “Có bài nào cậu không làm được?”
Ra chơi hỏi: “Có muốn uống gì không?”
Cuối buổi lại hỏi: “Có môn nào không hiểu?”
Minh Châu tự cho mình là giáo viên cũng không sợ cũng cảm thấy áp lực vô cùng, lắm khi còn toát mồ hôi đầy đầu.
“Châu ơi!”
Sáng sớm, Minh Châu còn đang lười biếng nằm trên giường, dưới nhà chợt vang lên giọng nói quen thuộc. Lập tức, cô bật dậy, chạy bình bịch xuống dưới nhà.
Trước cửa, một chàng trai cao lớn, vẻ ngoài tuấn tú đang đứng, nở cụ cười.
Minh Châu phi thẳng vào lòng người nọ, vẻ mặt sáng ngời.
“Anh hai! Anh về rồi!”
Đúng vậy. Chàng trai vừa rồi chính là anh trai yêu quý của Minh Châu nhà ta. Tên Hoàng Khang, sinh viên năm hai, xa nhà nửa năm mới trở về.
“Thật là,… vẫn chẳng nữ tính chút nào.” Hoàng Khang cưng chiều xoa đầu em gái, ngạc nhiên. “Châu nhà ta nay tóc dài rồi, trông cũng ra dáng thiếu nữ quá ha.”
Minh Châu được khen, cười không thấy tổ quốc, còn chưa kịp vui xong lại nghe Hoàng Khang nói tiếp “Người đẹp, giúp anh xách vali lên lầu đi nào.”
Trán Minh Châu chảy xuống ba vạch đen.
“Có ai giống anh không hả, mai mốt anh cũng bắt bạn gái xách đồ thế hả?”
Hoàng Khang thản nhiên đáp: “Đương nhiên là không, bạn gái và em gái làm sao giống nhau được… Á, sao lại đá anh?”
“Đáng lắm.”
Bà Tú đứng một bên thấy haai đứa con của mình đùa giỡn vui vẻ cũng bật cười.
“Thôi nào Minh Châu, anh hai con đi xe mệt rồi, giúp anh con một chút đi.”
“Em nghe mẹ nói rồi đấy, ngoan đi. Con lên lầu nghỉ một lát nha mẹ.” Hoàng Khang nói rồi phăng phăng đi lên tầng hai, chẳng có chút vẻ gì giống như đang mệt. Minh Châu trề môi đi theo sau.
Vừa vào tới phòng Hoàng Khang, Minh Châu liền quẳng vali cho anh, chìa tay hỏi: “Quà em đâu?”
Hoàng Khang lấy ra một cái hộp màu hồng đưa cho cô.
“Em chờ anh về chỉ vì cái này thôi à?”
Minh Châu cười hi hi ôm lấy quà: “Anh muốn đi đâu chơi em đưa đi, coi như huề.”
“Cần đấy, anh chơi với gấu của anh, không cần một con kì đà nhá.”
“Cái gì?” Minh Châu nghe thế thì ra vẻ ngạc nhiên lắm “Cô gái nào xui xẻo nhìn ông anh này của em vậy?” rồi nhìn vẻ mặt như muốn giết người của Hoàng Khang mà cười ha hả.
Hoàng Khang vô cùng có đạo đức mà chờ cô cười xong mới nói: “Nếu em đã cảm thấy con mắt của em tốt như vậy thì buổi chiều đi mua quà với anh.”
“Quà gì cơ?”
“Valentine. Đừng nói là em không nhớ nhé, không định mua quà cho người ấy à?” Lần này đến Hoàng Khang cười nhạo Minh Châu. “Nếu mà thấy khó khăn quà thì nói một câu anh bày kế cho, anh đây mà đã ra tay thì chắc chắn xong nhá.”
Minh Châu lắc đầu: “Thôi, anh, em thuê không nổi.”
Hoàng Khang bật cười: “Dạo này khôn ra đấy nhỉ!”