Từ sau cuộc họp phụ huynh, Minh Châu giống như một người hoàn toàn khác, không chỉ ngày ngày chăm chú nghe giảng, mà còn chủ động yêu cầu Hoàng Nam giảng bài, hai người bọn họ lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng, dần dần xuất hiện những tin đồn kiểu như: Minh Châu và Hoàng Nam đang hẹn hò, Minh Châu mặt dày đeo bám Hoàng Nam, vân vân và vân vân, tóm lại là Minh Châu vf Hoàng Nam ở cùng một chỗ. Không phải Minh Châu không muốn giải thích mà là trong trường hợp này thì ‘thanh minh là thú tội’, Minh Châu nhún vai chẳng để ý: “Kệ bọn họ đi, có muốn cấm cũng chẳng được.”
Hoàng Nam cười: “Có phải dạo này học hành nhiều quá tẩu hỏa nhập ma rồi không mà hiền lạ vậy?”
“Ha… ha…” Minh Châu cười khan “Cũng đâu thể lôi học sinh cả trường ra đánh một trận được.”
Hoàng Nam nhìn mái tóc dài ngang vai của cô, trên môi vẫn là nụ cười như mọi ngày nhưng ánh mắt lại ẩn chứ một chút gì đó khó diễn tả.
“Cậu thay đổi rồi.”
“Tóc cũng dài ra rồi.” Không đợi Minh Châu phản ứng, Hoàng Nam lại chỉ vào một bài tập hóa học: “Bài này không phải làm như vậy.”
“Hả? Mình đã đối chiếu kết quả rồi mà.”
“Có thể là trùng hợp thôi, đối với dạng bài này thì cậu phải cân bằng phương trình phản ứng trước sau đó…”
Nguyên Khôi đứng và Hà Thanh đi ngang qua, Nguyên Khôi vô thức dừng chân nhìn hai người ngồi cùng nhau dưới gốc cây, chỉ Hoàng Nam không ngừng giảng bài mà Minh Châu cũng rất chăm chú lắng nghe. Đột nhiên Nguyên Khôi cảm thấy lòng man mác buồn mà chẳng hiểu tại sao.
Hoàng Nam vừa nói vừa chỉ vào sách mà Minh Châu dường như không hiểu lắm nhăn mũi nhíu mày. Hoàng Nam thấy thế thì đưa tay xoa loạn trên đầu cô, trong nháy mắt, đầu cô đã trở thành ổ chim chính hiệu. Nhìn cô vừa vuốt lại mái tóc vừa đuổi theo ‘trả đũa’ Hoàng Nam Nguyên Khôi mới sửng sốt phát hiện thì ra tóc cô đã dài như vậy, hơn nữa nhìn cũng rất thuận mắt.
Nguyên Khôi cứ thế ngẩn ngơ dõi theo bóng lưng của Minh Châu cho đến khi cảm thấy có người đang kéo tay mình cậu mới nhận ra là bản thân đang thất thần.
Hà Thanh đương nhiên biết Nguyên Khôi đang nhìn cái gì nhưng lại làm như không thấy, đưa cho cậu một chai sting nói: “Chúng ta về lớp thôi, có bài toán mình không hiểu lắm, cậu giảng cho mình nhé!”
Nguyên Khôi không nhận, quay người đi về lớp, bước chân không nhanh không chậm nhưng vẫn đủ để bỏ lại Hà Thanh lại phía sau.
Hà Thanh là kiểu người thích sĩ diện cho dù không đuổi kịp cũng sẽ không mất hình tượng mà lon ton chạy theo sau, cố gắng bước thật nhanh nhưng vẫn không thể bắt kịp bước chân cậu, yếu ớt lên tiếng: “Khôi à, đi chậm một chút được không?”
Nguyên Khôi nghe được nhưng cũng không có ý định chờ cô ta. Trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ.
Cậu đi nhanh như vậy, mà có một cô gái luôn luôn đuổi kịp bước chân cậu.
Vừa bước vào lớp, Minh Châu đã bị Tố Vân với Ngọc Yến kéo lại bàn. Ngọc Yến ra vẻ hờn dỗi: “Bà thì lắm rồi, có ‘zai’ liền bỏ quên bạn bè.”
Minh Châu cười khan: “Dạo này học hành bận rộn lu bu quá quên là tôi còn có hai đứa bà.” Nói xong liền nhanh chân nhảy ra say một bước nếu không thì nhất định là ăn một đống giấy trắng rồi.
Nhưng cũng vì vậy mà tập giấy trong tay Ngọc Yến rớt xuống đất lộn xộn.
Minh Châu cầm một bài lên xem.
“Đây là… bài kiểm tra một tiết hóa!”
Cả lớp lặng im như tờ.
Một giây sau…
“Bài kiểm tra aaaaa.”
“Bài kiểm tra của tôi đâu rồi.”
“…” Mọi người đều xông đến với tốc độ nhanh nhất, chớp mắt Minh Châu đã bị đẩy ra khỏi ‘cuộc chiến’, trán Minh Châu chảy xuống ba vạch đen, còn trấn Tố Vân, Ngọc Yến thì không ngừng giật giật.
Đợi đám đông tản đi hết thì trên đất còn lại bốn bài, hai bài là của Nguyên Khôi và Hoàng Nam đều đạt điểm tối đa, một bài của Hà Thanh 7 điểm. Minh Châu tìm bài mình, nhìn số 6 to đùng trong ô điểm thì trợn mắt, vẻ hết xanh rồi trắng, trắng rồi lại xanh.
Hoàng Nam thấy cô là lạ ngó qua, nhất thời sửng sốt, sau đó hai vai run run với tần suất răng dần đều. Minh Châu nghĩ là cậu cười nhạo mình nên tức đỏ cả mặt.
Đột nhiên, một bàn tay vươn tới giựt lấy bài kiểm tra, đảo ngược lại rồi nhét lại vào tay cô.
“Cậu cầm ngược rồi.” Giọng nói trầm ấm vang lên trên đầu, Minh Châu quay người nhìn Nguyên Khôi, lại nhìn bài kiểm tra trong tay mình.
Đảo ngược, nhìn nhìn, lại đảo ngược lại.
“….. Ohhhh yehhhh. Thực sự được 9 điểm này!!!”