Sau kì thi thi mọi học sinh được một tuần, sau đó lại tiếp tục đến trường, bắt đầu kì học mới.
Có rất nhiều người gọi đây là kì nổi loạn, bời vì còn hơn một tháng nữa là đến tết nguyên đán, mọi người đều có tâm lý muốn chơi mà đám học sinh thường xuyên đòi giáo viên cho nghỉ sớm hoặc là không kiểm tra bài cũ với lí do ‘lì xì’.
Mà Minh Châu, tiếp tục làm tổ ở cái bàn cuối lớp với đống sách vở ‘đồ xộ’ của mình.
Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, việc đầu tiên là răn đe học sinh của mình: “Đã là học kì 2 rồi, chỉ còn vài tháng nữa là tới kì thi đại học, thi xong có thể chơi thoải mái, muốn chơi thế nào thì chơi, nhưng trước đó cô yêu cầu các em, nghiêm túc học hành….”
Nghiêm túc học hành, tích cực giải đề, luyện thi đây đều là câu cửa miệng của giáo viên đối với học sinh lớp 12, mà bắt đầu từ giờ trở đi thì gần như là mỗi ngày đều nói, nói đến muốn thuộc làu.
“… Các em hãy tự hỏi mình xem muốn trở thành người như thế nào, bác sĩ, kĩ sư,… sau đó lựa chọn khối thi cho phù hợp, tập trung vào những môn học chính, cố gắng vì ước mơ của mình. Các em đã rõ chưa?”
“Rõ ạ!”
“Còn một việc nữa, kì này lớp chúng ta có thêm một thành viên, các em hãy chào đón bạn… Vào đi em!”
Ngoài cửa liền có một bạn nam đi vào, đứng giữa lớp tươi cười sán lạn.
“Chào tất cả các bạn, mình tên Hoàng Nam, là học sinh chuyển tới từ tỉnh khác, mong các bạn giúp đỡ.”
Lập tức tiếng vỗ tay rào rào, mà chủ yếu là của các bạn nữ, cũng bởi Hoàng Nam là chàng trai tuấn tú, cao cao dỏng dỏng, khi cười rộ lên lộ ra một chiếc răng khểnh, cả người cậu toát ra một loại thân thiện dễ gần.
Hàn Doanh quay sang hỏi cô Vân: “Em ngồi chỗ nào ạ?”
“Bàn cuối cùng, hàng trong cùng.” Không ít bạn nữ nuối tiếc, nhưng cũng chỉ có thể ngậm ngùi nhìn theo cậu, ai bảo chỉ còn chỗ đó trống đâu.
Từ lúc cô chủ nhiệm vừa bắt đầu thuyết giảng về kì thi đại học gì gì đó thì Minh Châu đã đeo tai nghe ngủ gật rồi, nên khi có người đột nhiên cô cũng không biết.
Hoàng Nam thấy bạn nữ ngồi bên cạnh ngủ gật liền tốt bụng gọi dậy: “Này bạn!”
Người kia chỉ động đậy một chút rồi lại ngủ tiếp.
“Này, này dậy đi, đã vào giờ học rồi.”
Minh Châu bị đánh thức bực bội quát: “Gọi gọi cái gì, ngủ cũng không yên.” Giọng Minh Châu không nhỏ, nhất thời cả lớp đều quay xuống nhìn hai người.
Hoàng Nam ngượng ngùng nguýt cô một cái, còn Minh Châu thì đã sớm quen rồi, chỉ là ngạc nhiên vì bỗng lòi ra một người lạ hoắc lại còn ngồi ở ‘lãnh thổ’ của mình.
Nguýt xong lại thấy ngờ ngợ, không nhịn được nhìn kĩ lại, kinh ngạc hô lên: “Minh Châu?”
Minh Châu ngạc nhiên, cũng nhìn lại đối phương: “Cậu là ai, tôi không biết, cậu đi ra đi.”
Hoàng Nam cười hì hì: “Chỗ tôi tôi ngồi, không đi đâu hết.”
Cô Vân ở trên bục giảng gõ thước: “Hai em trật tự, học bài.” Phải vậy hai người mới chịu im lặng.
Vừa ra chơi, các bạn nữ đã chạy thẳng xuống bàn cuối, tươi cười làm quen các kiểu, Hoàng Nam mỉm cười trả lời mọi câu hỏi nhưng Minh Châu ở bên cạnh lại nghe không nổi, tức giận quát: “Hỏi gì mà hỏi lắm vậy, có phải hỏi cung tội phạm đâu, đi đi, về chỗ hết đi cho tôi nhờ.”
Hoàng Nam cười, đưa tay xoa loạn trên đầu Minh Châu: “Cậu vẫn giống trước, không thay đổi chút nào.”
“Còn cậu thì thay đổi nhiều quá rồi đấy, từ khi nào lại sát gái đến vậy?”
Hoàng Nam mắt sáng lên: “Cậu cũng thấy mình rất đẹp trai?”
“Thôi đi, xấu chết đi được.”
Hoàng Nam xì một tiếng khinh thường: “Tôi mà xấu thì cậu là gì, ma lem à?” Cậu vừa dứt câu lập tức ăn một cước đau điếng. “Sao cái tính bạo lực của cậu mãi chẳng bỏ được thế hả?”
Có người ngồi gần đó nghe được hai người nói chuyện liền hỏi: “Hai cậu quen nhau từ trước à?”
Hoàng Nam gật đầu: “Hồi tiểu học là bạn cùng bàn.”
Minh Châu lại nói: “Là cái đuôi nhỏ của tôi đó mà.”
***
“Chúc mừng nhóm chúng ta tụ hội!”
“Chúc mừng.”
Ngọc Yến, Tố Vân, Minh Châu, còn có cả Hoàng Nam lại tụ tập ở quán ăn vặt ruột gần trước vui vẻ nói chuyện.
“Hoàng Nam, mới mấy năm không gặp mà cậu đẹp trai hẳn ra đó nha.”
“Tôi lúc nào cũng đẹp trai ngời ngời, là tại các cậu không nhận ra thôi.”
Minh Châu trề môi: “Tự kỉ!”
Ngọc Yến cười cười hích vai Minh Châu: “Đợt này bà có lộc rồi nhé, tha hồ chép bài.”
Tố Vân cũng gật gù: “Kể ra thì hai người cũng có duyên nhỉ, vừa gặp liền trở thành bạn, cùng, bàn.”
Minh Châu nhét một miếng xoài vào miệng Tố Vân: “Tôi thấy hai người mới có duyên đó. Tôi đi vệ sinh một lát.”
Ngọc Yến vẫy tay: “Đi thong thả, tốt nhất là đi lâu một chút.”
Minh Châu quay lại lườm một cái sắc lẹm.
Minh Châu vừa đi khuất, Hoàng Nam liền nhỏ giọng hỏi: “Mấy năm nay mấy cậu vẫn chơi thân với nhau đó hả?”
“Đương nhiên rồi!” Tố Vân và Ngọc Yến đồng thanh đáp.
“Vậy, chuyện Minh Châu có bạn trai chưa chắc hai cậu cũng biết rõ đúng không?”
Tố Vân nhướng mày nhìn Ngọc Yến, Ngọc Yến cũng nhướng mày: Có mùi mờ ám.
Tố Vân nói: “Muốn bọn tôi nói thì cũng dễ thôi.” Sau đó giơ hai ngón tay: “Hai ly kem dâu 3 tầng.”
Ngọc Yến: “Tôi cũng hai ly, vị nho.”
“Không thành vấn đề.”
Ngọc Yến lập tươi cười: “Bạn trai thì không có nhưng mà cậu có một đối thủ nặng kí đấy…”