[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 90 Huyết thống – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 90 Huyết thống

Victor ngồi trong xe mà thầm ngẫm nghĩ biết bao chuyện, anh cứ cầm điện thoại lên rồi đặt xuống không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng cũng quyết định cầm lên và bấm gọi điện.

Anh cầm chiếc điện thoại mà áp vào tai như đang chờ đợi gì đó.

– Alo?

– Điện thoại của em hết pin, em không để ý.

Anh vẫn im lặng, cố gắng không phát ra một tiếng động gì như để lắng nghe thật rõ cái giọng nhẹ nhàng, ấm áp rất đỗi quen thuộc ấy.

– Em biết rồi.

– Anh có mệt lắm không?

Nghe đến đây, Victor chợt bật cười, một nụ cười hạnh phúc, nhưng cũng thật cay đắng.

– Anh nghỉ ngơi đi, em phải có việc rồi.

Anh lại tiếp tục bật cười, khẽ lắc đầu.

– Tôi phát điên mất thôi. – Victor nói với giọng nửa bông đùa, nửa thật, có phần bất lực.

Anh bấm tắt máy, rồi lại gọi lại một lần nữa.

– Alo?

– Điện thoại của em hết pin, em không để ý.

Victor thở dài, bản thân anh như đang mất tự chủ, không còn ý thức được hành động mình đang làm là gì nữa.

– Tôi nhớ em. – Giọng anh cất lên đầy vẻ mệt mỏi, bơ phờ, âm điệu rủ xuống.

– Vào nhà đi. – Victor nói rồi định quay lưng bỏ đi, thế nhưng Phúc Thạch đã lao đến thật nhanh, tay nắm chặt lấy cổ áo của anh, đẩy mạnh người anh đập vào cửa xe.

– Lại là mày thằng chó này! Mày cấu kết với bọn kia phải không?! – Ông nói như sỉ vả vào mặt anh, cảm tưởng như muốn nuốt trọn.

– Ba! Là anh ấy cứu con! – Tường Vy gắt lên, lớn tiếng nói ông.

Victor vẫn thật điềm tĩnh, chỉ thản nhiên đưa mắt nhìn xuống ông, trong lòng lại dấy lên những cảm xúc lẫn lộn. Người đàn ông này… thật sự là bố anh sao?

Ông như bị câu nói của cô con gái cưng làm cho đứng hình, cổ họng cứng đờ không biết nói gì thêm.

Victor chỉ lẳng lặng gỡ bàn tay ông đang nắm chặt lấy cổ áo anh, nói với giọng thản nhiên.

– Tôi khuyên ông nên để tâm tới đứa con “duy nhất” của ông thật cẩn thận.

Ánh mắt anh nhìn ông như muốn cảnh báo trước, dù gì Tường Vy bị nguy hiểm cũng vì thân phận của ông gây ra cho cô. Cái nhìn ấy tưởng như lạnh nhạt nhưng lại đầy ẩn ý, Tường Vy cứ dán mắt vào ánh mắt ấy của anh mãi không thôi, mối hoài nghi kia lại một lần nữa khiến cô bối rối.

Victor quay lưng bỏ đi, để lại chiếc xe đã tan tành ấy lại cho Phúc Thạch, di được vài bước, anh bỗng đứng khựng lại, ngoái đầu về phía sau.

– Vy, rất vui được gặp em. – Anh nở một nụ cười ấm áp rồi bỏ đi, bóng anh cứ thế xa dần.

Ông Phúc Thạch quay về nhìn đứa con gái, hai tay vuốt nhẹ trên mái tóc cô, rồi sờ nhẹ lên má cô đầy vẻ lo lắng.

– Con có sao không? Bọn nó có làm gì con không?

Tuy vậy nhưng cô lại chẳng để tâm tới câu hỏi của ông, tầm nhìn vẫn thu gọn vào bóng lưng của người đàn ông đang xa dần, bỗng chốc lại nhìn xuống chiếc khăn tay vừa dùng để thấm ít máu trên trán của anh.

____

Cô đưa chiếc khăn tay dính máu và một sợi tóc cho một người đàn ông mặc áo blu trắng ngồi trên ghế. Ông ta cầm lấy rồi nói với giọng khàn khàn.

– Xét nghiệm sẽ tốn thời gian khá lâu đó.

– Tôi chờ được mà. – Cô nói với vẻ điềm tĩnh, kèm theo đó là một nụ cười cho có.

Chuyện này nhất định cô phải làm cho ra nhẽ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.