Cô lượn lờ đi xung quanh và vô tình rảo bước qua một đám dông, vì tò mò mà cô đã góp mặt vào đó.
Đó là một người ông lão với cách ăn mặc rất trang trọng, ngồi kế bên ông là một người đàn ông khoảng 50 tuổi nhưng có dáng vẻ không được nhanh nhạy cho lắm.
Mọi người xung quanh, khách mời của bữa tiệc này, ai nấy đều vây quanh và chúc mừng ông lão.
Ắt hẳn đây là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay, tỷ phú Jay Macterson.
Cô đưa mắt nhìn ông ta từ đầu tới cuối rồi chẹp miệng, già tới vậy rồi mà vẫn giữ được phong độ, vẻ lịch lãm vẫn còn đó, không hề kém cạnh những chàng trai trẻ thời nay.
Nhưng khi cô nhìn sang người đàn ông trung niên bên cạnh ông, nhìn ông ta khờ khạo, ngờ nghệch đến không tưởng, có lẽ mắc phải bệnh gì đó ảnh hưởng tới thần kinh.
Bỗng cái tên ngờ nghệch đó lại tia mắt đúng cô, giữa đám đông đang vây quanh hắn.
Ánh mắt hắn nhìn cô như bắt được vàng, lập tức đứng dậy và băng qua đám đông để tới được gần cô hơn.
Cũng vì sợ hãi mà cô đã lẩn khỏi đó, ra chỗ quầy rượu và gọi tạm một cốc rượu.
Không may, hắn cũng đã đuổi kịp cô, liền ngồi lên chiếc ghế bên cạnh cô, liền nhìn cô chằm chằm và nở một nụ cười kì quặc.
– Chào cô, cô đẹp quá! – Hắn bắt chuyện với cô bằng một giọng run run, coi bộ rất lúng túng.
Cô chỉ quay sang nhìn hắn rồi gật đầu mỉm cười nhẹ như một phép lịch sự tối thiểu.
Không biết người khác thấy sao, nhưng người đàn ông khờ khạo này đem cho cô một cảm giác gì đó rất đáng sợ.
Người pha chế rượu đưa cho cô ly rượu mà cô đã gọi, có vẻ như anh ta đã rất ngạc nhiên khi thấy người đàn ông này, liền cúi đầu vô cùng lễ phép:”Cậu chủ, cậu muốn dùng gì không ạ?”
Hắn chỉ cười rồi phẩy tay như đuổi khéo người pha chế rượu, rồi lại tiếp tục đưa mắt nhìn cô một cách say mê, hắn như bị nhan sắc của cô hạ gục, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.
Cô giật mình, vô cùng bất ngờ. “Cậu chủ”?
Vậy đây là con trai độc nhất của lão tỷ phú kia sao?
Nhưng nhìn hắn có vẻ bất tài vô dụng quá.
– Cô tên gì vậy người đẹp? – Hắn vẫn ngắm nhìn cô không rời, lời nói mang tính chất tán tỉnh nhưng giọng điệu của hắn lại run lên thấy rõ, có vẻ đây là lần đầu tiên hắn tán tỉnh phụ nữ.
Cô như suy nghĩ gì đó trong đầu, rất nhanh, cô đã trả lời hắn bằng giọng điệu vô cùng tự tin và quyết đoán.
– Carla. – Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
– Ôi cái tên đẹp quá! – Hắn cười một cách ngờ nghệch, cái vẻ ngoài đần độn này khiến cô khó chịu, chán ngán.
– Cô biết không? Cô là người xinh đẹp nhất trong bữa tiệc của bố tôi hôm nay. – Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy thơ mộng.
– Tôi sẽ là người kế thừa tài sản của bố đó! – Hắn khoe mẽ một cách đần độn.
Anh thản nhiên bước qua đó:”Gì thế?”
– Hệ thống laze vô hình của lão. – Layla nói khiến mọi người khiếp sợ.
Anh đứng trước cánh cửa đó, liền mở nó ra một cách nhẹ nhàng, nhưng đằng sau nó lại là một hành lang khác kéo dài khỏang 3m, phía cuối hành lang là một cánh cửa có mã khoá.
Anh vừa đặt chân vào, cánh cửa bên ngoài đã bị đóng sập và tự động khoá lại.
Anh giật mình ngoái đầu nhìn ra phía sau, rồi lại phải bất ngờ vì có ba tia laze đang tiến thẳng tới chỗ anh.
Một tia quá đỉnh đầu, một tay ngang ngực anh và một tia sát dưới đất.
Cánh cửa phía sau lưng anh không thể mở ra, anh chỉ còn cách đối mặt với nó.
Chúng đang tiến tới chỗ anh, ngày càng gần.
– Layla, tắt cái thứ đó được không? – Anh chau mày.
Layla không trả lời mà chỉ tập trung gõ vào bàn phím, mắt dán vào màn hình.
Không hề chờ đợi ai, chúng tiến thẳng tới chỗ anh gần hơn.
Biết mình không có thời gian, anh liền bước chân qua tia laze dưới chân, người ngửa ra sau hết cỡ để né tia laze.
Một giọt mồ hôi của anh lăn dài xuống má, rồi rơi xuống. Một tiếng “xèo” nghe chát chua khi giọt mồ hôi rơi trúng tia laze.
Anh có thể né thành công được lần này, nhưng không có nghĩa mấy lần tiếp cũng sẽ vậy.
Vừa như vậy, lại một đợt nữa xuất hiện, lần này là cả một mạng lưới quét qua.
Không thể né được, chúng mà quét qua thì anh chỉ có nước bị cắt ra thành trăm mảnh.
Mồ hôi anh toát ra ngày một nhiều, tim cũng đập rất nhanh.
– Layla? – Giọng anh hơi run.
Lưới laze tiến tới anh ngày một gần.
Layla vẫn rất tập trung cao độ, tay cô gõ ngày một nhanh hơn, tim cô cũng đập nhanh theo anh.
Giờ chỉ còn cách mũi anh có 2cm, mồ hôi của anh tuôn ra như suối, chảy thành dòng xuống, tim anh như muốn ngừng đập.
– Layla!! – Anh hét lên.
Mọi người nghe anh hét mà tim cũng muốn ngừng đập theo.
Angela thì chỉ biết nhắm mắt cầu nguyện, cô cảm thấy nhói đau trong tim khi nghe tiếng anh…