[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 84 Lo lắng – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 84 Lo lắng

S… Sao con lại ở đây? Đi đi, con bận lắm mà…! – Ông cố gắng ngồi dậy, tay xua xua như có ý đuổi anh.

– Bận gì nữa chứ?! – Anh quát nhẹ ông, đồng thời để ông nằm yên xuống giường.

– Ông còn định giấu đến bao giờ nữa? Tôi biết cả rồi. – Anh chau mày với vẻ tức giận nhưng trong lòng lại như thắt lại, cảm xúc được dâng lên cao nhưng bị anh cố ý đè nén xuống.

Ánh mắt ông trở nên đáng thương, ông không biết phải nói với anh thế nào nữa.

– Sao hôm trước vẫn không nói gì cho tôi? – Anh cất ngữ điệu lạnh lùng, nhưng vẫn thật đau lòng.

– Ừm thì… bố không muốn làm phiền con… – Ông lúng túng trước câu hỏi của anh, giọng điệu trở nên run rẩy.

– Con còn phải lo công việc, và lo cả cho bạn gái con nữa mà! – Trên môi ông chợt nở một nụ cười, một nụ cười gượng gạo như để lừa anh rằng ông vẫn ổn.

Nhìn nụ cười đầy giả tạo đó của ông, trong lòng anh lại dấy lên những nỗi đau, càng thấm thía sự tồi tệ của mình.

– Đến giờ thì những thứ đó quan trọng hay sao?! – Anh quát lên, nhưng rồi cũng nén lại khi nhận ra mọi người xung quanh đang dần chú ý.

Anh kéo ghế và ngồi xuống bên cạnh giường của ông, giữa hai người lại là một bầu không khí nặng nề, im phăng phắc.

____

Erena không biết phải đi đâu, nên đi bộ loanh quanh các khu phố, tay xách một chiếc vali khá cồng kềnh. Cô quyết định bỏ lại hết tất cả những gì thuộc về anh, hay những thứ anh đã mua cho cô. Nên trên người cô lúc này là tiền mà mình kiếm được từ những nhiệm vụ cùng với Unknown, những bộ quần áo mà cô tự tay mua.

Cô tìm được một căn hộ cho thuê thuộc một chung cư mini, căn hộ không quá to, nằm ở tầng 5, chỉ có một phòng ngủ, một phòng tắm và nhà bếp liền phòng khách, đồ nội thất cơ bản đã có sẵn, phù hợp cho một người.

Erena quyết định thuê nó, một căn hộ nhỏ nằm cách căn biệt thự của Victor chừng 3 dãy phố.

Sau khi dỡ đồ ra, sắp xếp lại mọi thứ trong căn hộ của mình, Erena lập tức ngồi thụp xuống chiếc giường đơn mà thở phào.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, vậy là cô đã quyết định thật rồi, đã lựa chọn con đường rời bỏ anh rồi. Erena khẽ gật đầu, thầm cảm thấy như đây là một quyết định đúng đắn, nhưng trong lòng lại không cảm thấy thoải mái, có chút gì đó khó chịu, quyết định này có thật sự là điều cô muốn hay không?

Lưng cô mỏi rã rời, liền ngả người nằm xuống chiếc giường đơn, mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh của người đàn ông ấy.

– Tối thế này con biết ở đâu mà đi?! – Ông hỏi với vẻ lo lắng, bối rối.

– Không biết thì con nhờ Victor! – Cô nói với vẻ bướng bỉnh.

Nghe thấy cái tên ấy, Phúc Thạch chẳng thể nào yên tâm nổi, mọi sự đến mức này cũng là một tay hắn ta gây ra. Ông nghiến răng thật chặt, bất chợt lại hạ giọng xuống với cô con gái bướng bỉnh.

– Để ba đưa con đi.

Nghe câu nói này của ông, Tường Vy có phần ngạc nhiên, nhưng rồi cũng trở nên hí hửng.

____

Cả căn cứ được một phen nhốn nháo, khi có tiếng bước chân vọng từ cầu thang xuống, họ đinh ninh là ông chủ, nhưng đôi chân đầu tiên đặt xuống nền nhà của căn cứ lại là một đôi chân thon gọn, đi một đôi guốc cao gót tầm 7 phân, bận trên người một chiếc váy hàng hiệu.

Người bước xuống phía sau mới là ông Phúc Thạch, mọi người nhìn thấy khẽ cúi đầu chào ông, nhưng nhìn cô gái kia, họ bất ngờ đến nỗi bất động.

Ông chỉ tay về hướng căn phòng nằm cuối dãy, cô khẽ bước về phía đó, từng bước, từng bước thật nhẹ nhàng.

Alpha nằm quay mặt vào trong tường, hai mắt nhắm lại, lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng anh nghe thấy tiếng bước chân ngày một rõ.

Cánh cửa phòng anh được mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong căn phòng tối đen như mực.

– Tôi bảo tôi chưa muốn ăn. – Giọng anh cất lên có phần yếu ớt, lâu lâu mới được nghe cái giọng này, Tường Vy bất giác bật cười vì sung sướng.

– Anh không ăn thì sao khỏe được? – Cô cất giọng nhẹ nhàng đáp lại câu nói ấy.

Alpha giật mình, cái giọng này…

Anh quay mặt lại, cố chống tay ngồi dậy nhưng sức khỏe lại không cho phép, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn cô gái đang đứng ở đó.

– T… tiểu thư…? – Anh lắp bắp, giọng run lên yếu ớt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.