[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 80 Lời tạm biệt – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 80 Lời tạm biệt

Tiếng gậy đập vào da thịt vang lên giữa không gian im ắng, mọi người đứng xung quanh không ai dám can thiệp lấy một lời.

Được một hồi thì Phúc Thạch dừng lại, chống chiếc gậy xuống đất. Tưởng chừng ông sẽ ngưng tay tại đó, nhưng không, ông tiến gần tới chiếc bàn gần đó, với tay lấy một chai rượu rỗng và một chai rượu đầy.

Ông mạnh tay đập mạnh chai rượu rỗng vào bàn, mảnh vỡ văng tung tóe, trên tay ông còn lại cái chai cùng với những mảnh vỡ sắc nhọn.

Tường Vy mở tròn mắt nhìn theo từng bước chân ông hướng về phía anh, trong lòng cảm thấy như hẫng lại, không lẽ ông…

Ông tiến tới, nghiến môi thật chặt và cứa mạnh mảnh chai vào da thịt anh, máu rỉ ra, Alpha cắn răng thật chặt vào mảnh khăn đang buộc qua miệng mình, hai mắt nhắm nghiền đầy vẻ đau đớn.

– Mày làm đau con gái tao 1, tao trả lại mày 10. – Ông nghiến răng rồi tiếp tục ra tay thật mạnh.

Không những vậy, ông mở chai rượu đầy kia rồi lập tức đổ xuống đầu, xuống người anh. Rượu chảy qua các vết thương đang còn rỉ máu khiến anh có cảm giác như bản thân đang bị thiêu sống, hơn nữa lại còn đau xót tới tận xương tủy.

Anh ưỡn người lên giãy giụa trong đau đớn, tiếng xiềng xích kêu lên cùng với tiếng rên đầy xót xa của anh, mắt thấy tai nghe những điều như vậy, nước mắt cô cũng tuôn ra không ngừng, hai tay vẫn ôm ghì lấy phần miệng, hai mắt thì đỏ hoe.

Đổ hết chỗ rượu, ông vứt chai xuống đất, chàng trai đang bị trói trước mắt ông thì vẫn đang kêu lên trong đau đớn, nhưng tiếng cũng nhỏ dần.

– Khoan đã. Mày làm tổn thương tinh thần con gái tao, thì tao nên làm thế với mày chứ nhỉ? – Ông gằn giọng rồi quay ngoắt sang nhìn anh với ánh mắt căm thù, dường như bản thân ông vừa nảy ra một suy nghĩ gì đó.

– Không biết con mẹ mày đang sống thế nào? – Ông nói với giọng khiêu khích, tay cũng chủ động rút chiếc điện thoại từ trong túi quần ra.

Alpha mắt nhắm mắt mở nhìn hành động của ông mà như ngầm hiểu ý định, lập tức giãy nảy mạnh hơn nữa, tiếng kêu gào ngày một to.

Tường Vy dường như cũng hiểu ý đồ của người cha của mình, lập tức cuống cuồng rút điện thoại ra và gọi vào số ông.

Cuộc gọi của cô con gái đã đến ngay trước khi ông định bấm gọi cho người của mình, ông bối rối, ngập ngừng một lúc rồi mới bắt máy.

– Alo? Có chuyện gì sao con gái? – Giọng ông lại điềm tĩnh, tỏ rõ vẻ lo lắng cho cô con gái duy nhất của mình.

– Ba ạ…? – Cô run run khi cất tiếng nói khe khẽ, cô không muốn họ phát hiện ra mình đang có mặt tại đây. Hơn nữa, nước mắt cô vẫn rơi, rơi cả vào kẽ môi, nơi đang nở một nụ cười đầy đau xót, không ngờ ba cô lại có thể giở giọng nhanh tới vậy.

Victor rời khỏi phòng khách sạn với cảm giác cũng chẳng dễ chịu gì, anh đã phải đuổi khéo cô về New York như vậy cũng là vì an toàn của cô, ánh mắt của cô lúc này nhìn anh thật khó làm người ta quên được mà.

Tuy tối hôm qua Tường Vy đã nói vậy nhưng không hề có cuộc gọi nào vào sáng nay, có lẽ đêm qua cô bé đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cô cần có thêm chút riêng tư.

Cũng không thể quay trở về phòng khách sạn ngay được, anh và Erena vừa xảy ra chuyện như vậy, anh sợ anh quay lại gặp cô sẽ khiến bản thân mình không cho phép cô rời đi, anh sẽ lại giữ cô bên mình, nhưng như vậy thì thật sự rất nguy hiểm.

Đành vậy, Victor phải kiếm tạm một quán cà phê gần khách sạn để giết thời gian, tới gần trưa thì mới quay lại với cô.

___

Anh trở về phòng, đã thấy cô dọn hết đồ vào trong va li, chuẩn bị mọi thứ đã kĩ càng. Thấy anh về, cô cũng chẳng buồn nhìn mặt anh, chỉ mở miệng hỏi cho có.

– Anh bận lắm mà, bây giờ không phải làm việc sao?

– Để tôi tiễn em ra sân bay. – Anh đứng tựa lưng vào vách tường, khoanh tay nhìn cô.

Dĩ nhiên, cô đã không từ chối, vì nếu vậy thì anh sẽ nhận ra có điều chẳng lành.

Anh đã đưa cô tới sân bay, thậm chí còn làm thủ tục check in cho cô, cũng không quên nhắc cô rằng khi cô về New York sẽ có người của Unknown ra đón và bảo vệ cô 24/7 khi ở nhà.

Khi mọi thứ đã xong xuôi, anh mới đứng đó, còn cô thì kéo vali lên máy bay.

Đi được nửa đường, cô bỗng đứng sững lại như ngẫm nghĩ điều gì đó. Victor chau mày khó hiểu. Cô liền bước lại về phía anh rồi đặt nhẹ một nụ hôn lên trên môi anh.

Nụ hôn chỉ trong chớp nhoáng, thực chất chỉ là một cái chạm môi nhẹ, tưởng như  vô cảm, nhưng đối với cô, đó là một sự lưu luyến.

Cô quay bước bỏ đi mà không ngoái lại thêm một lần nào nữa, nước mắt cô lăn dài trên má mà anh không thể nào biết được.

Anh cười khẩy một cái, cho rằng cô còn quá trẻ con ở cái độ tuổi hai mươi tư, chỉ là tạm biệt thôi, rỗi sẽ gặp lại, có cần phải như vậy? Nhưng đối với cô, đây là nụ hôn từ biệt, vì cô biết rằng, cô và anh sẽ không còn gặp nhau nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.