Anh thức dậy với cái lưng đau như đã phải gánh vác nguyên một tấn đồ trên lưng, tàn tích của đêm ân ái đó vẫn còn nguyên trong căn nhà này.
Anh nhìn sang phía bên cạnh, cô gái xinh đẹp này đang nằm úp người xuống tấm đệm, khuôn mặt của cô thanh thoát, lấp ló dưới những sợi tóc che bên trên.
Từng hơi thở của cô thật nhẹ nhàng, dịu dàng như bông hoa mới nở sớm mai.
Không hiểu vì gì mà anh lại ngắm nhìn gương mặt ấy lâu như thế. Sau một hai phút ngẩn ngơ, nhìn chăm chú vào cô như vậy, anh mới rời khỏi giường và vào phòng tắm.
Anh đứng trước gương phòng tắm, dùng tay và vuốt mái tóc của mình lên, ngắm nghía một hồi trong gương.
Anh cầm chiếc điện thoại lên để kiểm tra xem có gì mà mình đã bỏ lỡ không thì thấy được 10 cuộc gọi nhỡ từ Angela, kèm theo một tin nhắn tới từ cô:”Anh làm gì mà em gọi mãi không nghe thế?”
Thấy vậy, anh liền bấm vào số của cô và lập tức gọi thẳng cho cô. Đầu dây bên kia đã nhấc máy.
– Alo? – Cô gái trẻ lên tiếng.
– Em gọi tôi sao? Xin lỗi giờ tôi mới biết, đêm qua tôi bận quá. – Anh gãi đầu cười trừ, nhẹ nhàng nói với cô.
– Anh làm em lo đó! – Angie giở giọng nũng nịu với anh.
Đúng lúc đó, có tiếng bước chân người đến và dừng lại tới cánh cửa phòng tắm đang mở.
– Sáng sớm anh đã gọi ai vậy? – Giọng cô gái thỏ thẻ hỏi nhẹ một cách ngây thơ.
Anh giật mình quay ra, đã thấy Erena đứng tựa đầu cánh cửa phòng tắm, khuôn mặt cô ngây ngô, trong sáng vô cùng.
– Có ai ở đó sao Victor? Em nghe thấy tiếng con gái! – Angie giãy nảy lên, la hét trong diện thoại.
– Em tưởng anh không có bạn gái? – Cô như mất bình tĩnh, làm loạn cả lên.
Có vẻ như cô đang ghen tuông, đúng vậy, cô đang rất tức giận, vì ghen tuông, vì cô nghĩ anh là của cô. Đó là một sự lầm tưởng đáng thương nhất, cũng giống như Erena.
Erena ngơ ngác nhìn anh nghe điện thoại, anh khẽ chau mày tỏ vẻ khó chịu.
Cô gái trong điện thoại nói to tới mức cô có thể nghe rất rõ từng lời cô ta nói dù anh không hề mở loa ngoài.
– Đúng, tôi không có bạn gái. Em biết tôi không yêu ai mà. – Anh khẳng định với cô gái trong điện thoại. Anh nói rồi đi lướt qua cô một cách vô tình.
“Lúc đó, trong tim em như hụt mất một nhịp, những lời nói của anh, chúng giống như những nhát dao cửa thật sâu vào tim em.
Không lẽ, tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta, vẫn chưa đủ để anh mở lòng với em chỉ một lần?
Mới chỉ hôm qua thôi, chúng ta đã rất gần gũi, chúng ta như đã hòa thành một người nhưng sao giờ đây lại không thể nghĩ tới cảm xúc của em dù chỉ một chút.
Đây đâu phải lần đầu của chúng ta nữa, mình đã từng cùng ăn chung một bàn, cùng ở chung một nhà, cùng ngủ chung một giường cơ mà anh ơi?”
Anh có biết khi nào người con gái bị tổn thương nhất không?
Cô bé liền nhanh chóng mở chiếc máy gây nhiễu sóng được giấu trong túi quần ra, khiến camera bỗng mất tín hiệu, không thể ghi hình.
Tiện thời cơ này, Josh liền tiến thẳng tới chỗ bốn tên vệ sĩ với vẻ mặt ngây ngô.
– Anh kia, vào đây có chuyện gì? Không thấy đây là khu vực cấm sao? – Một tên vệ sĩ giơ tay cản anh lại.
– Xin lỗi, tôi đang tìm nhà vệ sinh. – Anh vẫn giả bộ ngây ngô.
– Ở đường kia. – Tên vệ sĩ chỉ ra phía sau anh.
Nhanh chóng anh tóm lấy tay hắn và vật ngược ra sau mình, hắn ngã nhào xuống.
Thấy vậy, ba tên vệ sĩ còn lại cũng tiến tới, đồng thời bật bộ đàm để liên lạc với viện trợ.
Nhưng anh đã nhanh hơn chúng, kịp thời phi ra những lưỡi dao găm tí hon được giấu dưới ống tay áo và cắm thăng vào cổ chúng.
Tên vệ sĩ bị vật ngã mới lồm cồm bật dậy đã bị anh bẻ gãy cổ không thương tiếc.
Mấy tên cỏn con này quá dễ dàng đối với hắn, hắn cười thoải mái cũng rất đắc chí, liền thông báo với mọi người.
– Chúng tôi đang chuẩn bị vào phòng, mấy tên vệ sĩ quèn bị hạ hết trơn! – Josh khoe mẽ bằng giọng tự đắc.
– Ừ. – Victor cười khẩy một cái đầy ẩn ý rồi nhấp một ngụm rượu.
Layla bước qua những cái xác dưới chân rồi tiến thẳng tới cánh cửa.
Trên đó có một mã khoá bằng số, đó là một mã khoá cơ bản không hề dùng công nghệ nhưng bắt buộc phải vặn đúng 6 số trên đó, không thì không thể vào.
Cô bé Layla bỗng chợt ngây người ra trước cánh cửa, mồ hôi đổ ra đầm đìa, cô bê run run tay, quay đầu sang từ từ nhìn Josh bằng ánh mắt lo lắng.
– Em…không mở được. – Giọng cô bé run lên.
Josh chột dạ, liền thông báo ngay việc này tới mọi người.
– Sao? Đùa tôi à?! – Victor gắt lên, tay anh nắm chặt lại tỏ sự bực bội.
– Hacker giỏi nhất ư? Quả là ông già điên! – Angela cười đầy mỉa mai.
– Em hack máy tính chứ không hack được khoá thường! – Cô bé cố gắng bào chữa.
– Sao? Phải có mật khẩu phòng lão thì mới vào được ư?! – Mike ngạc nhiên nhưng cũng rất lo lắng.
– Biết tra hỏi ai mà chịu khai mã cơ chứ! – Mike gắt lên dù vẫn cố lầm bầm to nhỏ trong miệng.
Lúc này, cô gái yêu kiều ấy đang đứng ở ngay sau lưng anh, vô tình nghe được lời anh nói.