[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 73 Nốt lần này thôi – Botruyen
  •  Avatar
  • 24 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 73 Nốt lần này thôi

Giờ là 6 giờ sáng theo giờ Việt Nam, chuyến bay của Erena sẽ hạ cánh sớm thôi. Victor đi đi lại lại rồi ngồi xuống, mắt không ngừng nhìn về cánh cổng nơi các hành khách bước ra với vẻ đầy mong đợi.

Phải mất khoảng 30 phút sau, Erena cùng các hành khách đi chung chuyến bay mới bước xuống, cô mất thêm vài phút nữa để lấy vali rồi bước ra khỏi cánh cửa ấy.

Cánh cửa được mở ra, cô hòa vào đám đông ấy mà bước ra ngoài, tuy nhiều người như vậy nhưng anh vẫn nhận ra cô. “Vì em giống như hòn ngọc quý giữa đám sỏi đá.”

Cô đã nhìn thấy anh, khoảng cách của hai người đang ngày một gần lại, cô kéo chiếc vali đến gần trước mặt anh, ánh mắt cô đượm buồn, tuy nhiên sắc mặt của người đàn ông ấy vẫn giữ vẻ lạnh lùng vốn có.

Anh không biểu lộ chút cảm xúc nào ra mặt, vẫn đứng im, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cô không rời, nhắm mắt cũng không.

Cô chập chững bước từng bước tới chỗ anh, anh vẫn nhìn cô không rời, có thể thấy được một đại dương xanh trong mắt cô.

Cô đứng trước mặt anh, tay giơ lên rồi đấm, đánh vào ngực anh, mỗi lúc một nhiều hơn. Nước mắt cô cũng tràn ra khỏi mi mắt, không thể kìm nén thêm, cô nói lạc cả giọng đi.

– Anh đã ở đâu? – Cô ngập ngừng trách móc.

– Suốt gần 2 tuần qua… anh đã ở đâu…? – Cô khóc càng rõ hơn, mỗi lúc một to hơn nhưng vẫn cố gắng kìm nén. Nhưng càng kìm nén nhiều, càng dễ vỡ oà ra. Mọi người xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt vào họ đầy vẻ ngạc nhiên, dĩ nhiên là cũng có vài lời bàn tán qua lại, nhưng anh lại không bận tâm, cô thì càng không.

– Lúc em cần anh nhất, anh đã ở đâu? – Cô vẫn không ngừng trách móc anh, tay vẫn đấm vào người anh không ngừng.

Nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của cô như thế này, biểu cảm trên gương mặt anh vẫn không hề thay đổi, nó vẫn điềm tĩnh tới lạ kì, nhưng ẩn sâu bên trong nó, là điều không ai có thể biết. Đánh anh được một lát, cô bất lực mà dừng lại, cũng vì thế mà tự nín.

Anh vẫn nhìn cô, chằm chằm, nhưng ánh mắt anh dành cho cô đã thay đổi, nó nhẹ nhàng, thân quen hơn rất nhiều. Khoảng cách bây giờ chỉ khoảng 1 gang tay.

– Lâu lắm rồi không được gần em như thế này. Tôi nhớ em. – Lời nói thốt ra từ miệng anh ấm áp tới lạ kì.

Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh, ánh mắt của sự căm hận mà lại bao dung, mềm lòng trước lời nói của anh.

Chưa kịp làm gì thêm, anh đã tiếp tục chủ động vòng 1 tay qua cổ cô rồi ôm cô vào lòng. Đồng thời cúi xuống và hôn nhẹ vào cổ cô.

Sau đó anh kéo vali hộ cô rồi bắt taxi về khách sạn cho cô nghỉ ngơi, cô đã phải bay hơn 20 tiếng để về đây, đã mệt lắm rồi.

Dĩ nhiên là anh có thể để Erena lại bên Mỹ và nhờ Chris cùng với các thành viên của Unknown để mắt tới để bảo vệ cô, rồi khi mọi chuyện của anh ở bên này đã xong xuôi, anh sẽ trở về.

Nhưng anh đã để cô bay hơn 20 tiếng một cách gấp gáp vào giữa đêm như vậy thì thật quá quắt, mọi người có thể nghĩ đó là sự ích kỉ khi chỉ nghĩ cho bản thân mình mà không nghĩ cho cô.
Anh nhìn cô rồi nhẹ nhấc tay cô ra khỏi người mình, ngồi dậy rồi xoay cổ. Cô gái ngái ngủ, đưa tay lên dụi mắt rồi mở nhỏ nhìn anh.

Thấy cô dậy, Victor liền ngoái người lại, chống tay xuống giường, nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm hết sức ấm áp.

– Còn sợ không? – Giọng anh cất lên, mang hơi ấm nhất định, khó cưỡng.

– Giờ thì không còn nữa. – Cô mỉm cười lắc nhẹ đầu.

– Tôi có nơi này muốn đến, em có muốn đi cùng không? – Anh nhìn cô nhẹ nhàng.

– Nơi nào? – Cô tò mò.

– Em không cần biết quá rõ, cứ đi rồi sẽ biết thôi. – Nói rồi anh ta đứng dậy, bước xuống giường. Cúi xuống nhặt chiếc quần bò dưới đất rồi mặc vào.

– Tôi có việc phải làm ở Việt Nam nên sẽ ở đây một thời gian. Còn em, sau hôm nay tôi sẽ đặt vé máy bay cho em về New York ngay. – Chất giọng anh trở nên lạnh tanh, vô tâm, hời hợt.

Cô chau mày, cảm thấy bất bình, không đồng tình với điều anh nói. Liền ngồi hẳn dậy, kéo chăn lên che nửa thân trên.

– Anh có ai phải không? – Cô lên tiếng hỏi nhỏ.

Anh mới mặc chiếc áo sơ mi vào, chưa kịp cài cúc thì đã dừng lại vì lời cô nói. Anh bỗng nhếch khoé môi lên và cưởi khẩy một cái, quay người lại rồi tiến về chỗ cô. Anh cúi xuống, chống 2 tay xuống giường, nhìn cô chằm chằm.

– Em ghen à?

Cô gái nuốt nước bọt, cảm thấy khó xử trong phút chốc, nhưng rồi cũng mỉm cười cho qua.

– Có quyền gì mà ghen?

Victor cũng tặc lưỡi, gật gù đồng tình, đúng vậy, anh vẫn chưa hề cho cô một thân phận chính đáng để có cái quyền đó. Ngẫm lại thì thấy cô nói cũng chẳng sai. Cô gái lại tiếp lời.

– Em muốn ở lại lâu hơn. Em muốn gặp anh ấy. – Cô đưa mắt nhìn anh, ánh mắt cầu xin, hy vọng vào điều gì đó.

Nhưng câu nói này lại khiến cho Victor khó chịu, anh biết cô nói đến ai, và điều đó khiến cho nụ cười trên môi anh như tắt dần.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.