[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 68 Bại lộ – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 68 Bại lộ

Sau khi ăn sáng cùng với Victor, Tường Vy cũng cảm thấy đỡ buồn hơn. Cô liền bắt taxi trở về nhà để nghỉ ngơi. Đến gần trưa, cô quyết định  lấy túi xách đi mua sắm một chút cho đỡ sầu lòng.

Cô lục tìm chiếc túi xách ấy khắp phòng, nhưng lại không thấy đâu. Đó là chiếc túi xách mà cô thích nhất, chẳng nhẽ cô làm mất nó ở đâu. 

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô đã nhớ ra rằng cô đã để quên nó ở căn chung cư của mình. Cô nhanh chóng chạy xuống cầu thang và chuẩn bị bắt taxi đi tới đó. 

Nhận được lệnh của Alpha là không được để tiểu thư bước chân ra khỏi nhà, ông Lâm liền chạy tới ngăn cản cô. Nhưng vô ích, một ông già sao có thể giữ chân được cô, cô gái vốn tinh quái này. 

Cô bắt taxi tới đó, lập tức đi thang máy lên căn chung cư của mình. Cô bước vào trong và ngay lập tức đã tìm được chiếc túi xách ấy. 

Thở phào nhẹ nhõm, cô định đi ngay nhưng nghĩ lại thì cô muốn tắm rửa trước, cho thoải mái. Trong lúc cô lấy quần áo khác từ trong tủ ra, cô đã nghe thấy một vài tiếng động lạ trong căn chung cư của mình, cô có cảm giác như… có ai đó đang ở trong này.

Nhưng sao mà có người nào khác trong này chứ, không có khoá thì sao có thể vào trong, không thể là trộm được. 

Tặc lưỡi cho qua, cô cũng không muốn bận tâm nữa mà vẫn thản nhiên bước vào nhà tắm. Nhưng linh cảm của cô là đúng, thật sự có người khác đang ở trong phòng…

Sau khi làm xong nhiệm vụ được giao, anh lập tức trở về căn biệt thự của ông Phúc Thạch. Đang đứng trước cổng chính thì điện thoại anh có tin nhắn đến. 

Anh mở máy ra xem, đó là tin nhắn từ Victor: “Mày sẽ luôn ở bên cô ấy, dù có chuyện gì xảy ra?” tin nhắn này có điều gì đó rất bất thường. 

Nó cho anh cảm giác bất an, liền nghĩ tới Tường Vy đầu tiên. Mặt anh chuyển thành lo lắng, hốt hoảng, lập tức chạy vào trong căn biệt thự. 

Ông Lâm thấy anh vội vàng như vậy, định ra hỏi có chuyện gì, nhưng anh đã chặn họng trước.

– Tiểu thư đâu? – Anh đặt hai tay lên vai của bác Lâm, nhìn ông chằm chằm bằng ánh mắt hốt hoảng, như đang lo sợ điều gì đó. 

– Cậu à… tôi xin lỗi, tôi không giữ được tiểu thư… – Ông nói rụt rè…

– Cô ấy đâu?! – Anh lớn tiếng.

– Tiểu thư đã tới khu chung cư Royal Palace rồi… 

Nghe thấy vậy, mặt anh liền tái mét lại, lập tức chạy ra ngoài cổng, phóng xe thật nhanh tới đó, trong đầu anh hiện giờ chỉ có Tường Vy. 

Cảm giác lúc này, hoàn toàn không giống với những lúc anh quan tâm cô vì nhiệm vụ, cảm giác này rất thật… giống như anh đang thật lòng lo lắng cho cô vậy.

Tường Vy tắm xong, liền bước ra khỏi phòng tắm và lau khô đầu tóc. Hắn đang tiến gần tới cô hơn, từng chút từng chút một. 

– Con gái, ta về rồi đây. – Ông cười nhẹ.

Không hề thấy cô con gái trả lời, ông lại càng thêm lo lắng, thật quá khác với ViVi thường ngày của ông.

– Con gái, con không khoẻ ở đâu sao? – Ông lo lắng.

– Ba ra ngoài đi. – Giọng cô thốt lên yếu ớt.

Thấy con gái như vậy, ông cũng chẳng muốn cô phải tốn sức lực để mở lời nữa. Ông chỉ nhẹ nhàng bước đi rồi nói với cô bằng một giọng âu yếm vô cùng:”Vậy con nghỉ đi.”

Vừa bước chân ra khỏi phòng cô con gái, cánh cửa phòng cũng được khép lại, ông liền nhíu mày rồi hỏi anh bằng một giọng nghiêm nghị.

– Con bé không khoẻ ở đâu sao?

– Thưa ông chủ… Tiểu thư… biết rồi ạ. – Giọng anh trầm xuống.

– Biết gì? – Ông cau mày.

– Về thân phận của tôi… – Anh nhỏ giọng.

– Sao?! – Ông lớn tiếng. – Vào phòng của ta, ngay! – Ông quát lớn, ông Phúc Thạch đã hoàn toàn nổi giận rồi.

Anh theo chân ông và đi vào phòng làm việc, nơi có bức tường cách âm tốt nhất trong cả ngôi biệt thự. 

Chẳng cần biết đầu đuôi ra sao, nhưng tiểu thư giờ đã biết thân phận của Alpha, sớm muộn gì cũng biết thân phận thật của ông.

Cho dù anh đã nói rằng anh không khai ông ra, anh đã nói dối cô, nhưng những lời anh nói lúc này không còn có thể khiến ông bớt giận được nữa.

Ông tức giận vô cùng, ông chửi mắng anh, nói như xỉ vả vào mặt anh nhưng anh vẫn hoàn toàn chịu đựng, lời của ông chủ giống như lời của Thượng Đế, anh nào dám cãi lại.

– Mày còn có thể ăn hại hơn nữa không hả thằng chó này?! – Ông quát lớn, đồng thời cầm cây gậy mà đang dùng để chống chân để đánh anh. 

Ông giáng từng cú đánh thật đau vào người anh, lại toàn những chỗ hiểm hóc như cổ, vai, bụng, hay thậm chí là ngực và lưng anh. Dù những cú đánh ấy rất đau, nhưng anh vẫn phải cam chịu. 

Anh cắn chặt răng chịu đựng, vẻ mặt vẫn không chút gì thay đổi. Vả lại, nỗi đau này anh đã chịu từ nhỏ tới lớn, nên có phần thấu hiểu, nỗi đau cũng giảm bớt do đã quen… 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.