[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 67 Kế hoạch – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 67 Kế hoạch

Sáng ngày hôm sau, ánh nắng ban mai đã chiếu qua tấm rèm, lọt vào trong phòng cô. Cô mơ màng tỉnh giấc, đầu vẫn còn hơi lâng lâng do hôm qua uống hơi nhiều.

Hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ, cô hoàn toàn không nhớ gì hết. Ngồi dậy và tựa vào đầu giường, mắt nhìn ra cửa sổ, cô lại như đang nghĩ gì đó.

Thứ duy nhất mà cô nhớ về tối qua, chính là lí do khiến cô phải tới đó. Là Alpha, chính người đàn ông ấy đã khiến cô phải suy nghĩ nhiều như vậy. Dường như không thể gạt anh ra khỏi suy nghĩ, anh như đã là một phần trong tiềm thức của cô.

Sao anh ta lại đối xử với cô như vậy, những gì anh ta làm với cô đâu giống như một người đang thi hành nhiệm vụ?

Câu hỏi ấy lại xuất hiện trong đầu cô một lần nữa. Không những vậy, mỗi lần nghĩ về anh ta, lồng ngực bên trái của cô lại cảm thấy thổn thức, cảm thấy một thứ gì đó thật đặc biệt…

Bỗng nhiên có tiếng mở cửa, cô giật mình quay lại nhìn, thì ra đó là anh đã mang một bát canh vào cho cô. Anh đưa mắt nhìn cô khi thấy cô ngồi đó, nhưng cũng chỉ đặt bát canh lên bàn rồi dặn dò cho qua:”Bác Lâm nấu canh giải rượu cho tiểu thư, tiểu thư mau uống.” rồi quay lưng bỏ đi.

Cô bất giác mở miệng, níu kéo anh lại…

– Alpha…

Anh ngạc nhiên, liền đứng lại, quay lại nhìn cô, lắng nghe xem cô sẽ nói gì.

– Chúng ta… nói chuyện chút đi. – Cô nói một cách thẳng thắn.

– Tiểu thư không khoẻ ở đâu sao? – Anh hỏi nhẹ nhàng.

– Ừ. – Cô gật đầu. – Ở đây này. – Nói rồi cô đặt tay lên tim mình.

Anh nhìn cô, dĩ nhiên là hiểu ý cô nói, nhưng vẫn giả bộ như không biết gì.

– Tôi sẽ nhờ bác Lâm gọi bác sĩ tới cho tiểu thư. – Anh nói rồi định quay đi, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi sắc thái biểu cảm gì hết.

– Người khác không chữa được đâu. – Cô nói. – Chỉ có một người mới chữa được thôi. Người mà đã khiến tôi không khoẻ ở đây ấy. – Cô mỉm cười tinh nghịch rồi nhìn anh.

Anh chỉ lặng im nhìn cô, không hề phản pháo gì.

– Anh ngốc tới vậy sao? – Cô ngạc nhiên hỏi. – Phải nói thế nào cho anh hiểu nhỉ? – Cô tỏ vẻ băn khoăn, suy nghĩ.

– Tiểu thư. – Anh lên tiếng.

– Hơi sớm để nói ra nhưng, tôi nghĩ tôi đã rung động trước anh rồi. – Cô cười tinh nghịch, chặn họng anh.

Anh vẫn nhìn cô chằm chằm, không hề nói ra nhưng chỉ thầm nghĩ trong đầu. Rung động? Không được, không thể được, tiểu thư không thể như vậy, không phải bây giờ, không phải mai sau, và không phải tôi.

– Anh hiểu không? – Cô ngơ ngác nhìn anh. – Tôi thích anh. – Cô nói “toẹt” ngay ra trước mặt anh.

Cô giật mình, ngơ ngác quay sang nhìn anh. Trước mặt cô lúc bấy giờ là một anh chàng, chà, biết phải mô tả thế nào, dùng lời lẽ cũng chẳng thể mô tả được hết vẻ đẹp của anh ta.

Nhưng chẳng phải vòng vo nhiều, nhìn mặt anh ta thôi cũng đủ để biết mức độ “lăng nhăng”, lộ rõ vẻ “hư hỏng” thế kia cơ mà.

– Lại gặp em rồi, thiên thần sa ngã. – Victor cười nhếch mép một cái, mắt vẫn không thôi nhìn cô chằm chằm.

Người này, thật sự rất quen, cô đã gặp ở đâu rồi thì phải. Tường Vy vẫn đang vặn óc ra mà suy nghĩ, để nhớ lại. Bỗng cô thốt lên một tiếng rồi chỉ vào mặt anh.

– Anh là người tôi đã gặp đêm hôm qua ở quán bar! Tên… Victor phải không nhỉ? – Cô có vẻ lúng túng.

– Thì ra em vẫn nhớ tôi. – Anh cười nhếch mép.

– Ha ha, tên dễ nhớ mà. – Cô cười vô tư.

– Chúng ta chẳng phải có duyên sao? – Anh hỏi cô bằng giọng điệu đùa cợt.

– Ừ. – Cô gật đầu rồi cười nhẹ.

Thấy cô cười như vậy, anh càng xiêu lòng trước cô hơn. Tuy nhiên vẫn phải vào chủ đề chính.

– Em có bạn trai rồi?

– Bạn trai…? Chưa! Hâm! – Cô ngại ngùng, vội phản bác kịch liệt.

– Vậy người hôm qua đưa em về…? – Anh giả bộ gặng hỏi cô.

– À… Anh ta chỉ là… bạn thôi. – Mắt cô nhìn sang hướng khác, như né tránh câu hỏi của anh. Nhưng với sự quan sát tinh tế của Victor, cùng với cách nói chuyện của cô tối hôm qua, khiến cho suy nghĩ ấy trong anh ngày càng chắc chắn.

– Anh ta xuất hiện đúng lúc thật đó, đúng lúc tôi định đưa em về. – Victor cười khẩy một cái.

– Ừ. – Cô chỉ trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng. – Anh ta luôn ở bên tôi, dù có chuyện gì đi chăng nữa… – Giọng cô trầm xuống dần, ánh mắt cũng buồn hơn khi trước.

– Không đơn thuần chỉ là bạn, phải không?

Cô giật mình bừng tỉnh khi nghe Victor hỏi câu đó, anh ta biết cô đang nghĩ gì sao…? Không được, nói chuyện này mãi cũng chẳng vui vẻ gì, cô liền đổi ngay chủ đề khác, đánh trống lảng anh.

Nhưng Tường Vy nào đâu biết con người thật của Victor, đâu thể biết được anh đang mưu tính gì, đâu thể biết Alpha và Victor có mối quan hệ như thế nào. Anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng rồi cười thầm trong lòng:”luôn bên cô cho dù có chuyện gì đi chăng nữa à?”

Nghe câu nói đó mà anh chợt nghĩ ra một cách để thử Alpha, đồng thời cũng muốn xem xem cô tiểu thư này có chút nhạy bén nào không.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.