[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 57 Không thừa nhận – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 57 Không thừa nhận

Alpha dừng xe trước một cửa hàng bán tạp hóa nằm ở ngoại thành Hà Nội, anh bước vào bên trong quầy thu ngân, một người đàn ông to béo ngẩng mặt lên nhìn anh, miệng nhai chóp chép chiếc kẹo cao su. 

Khi nhìn thấy Alpha, người đàn ông đó cúi đầu chào rồi bấm tay vào chiếc nút nhỏ nằm phía dưới mặt bàn thu ngân, một cánh cửa nhà nằm phía sau lưng ông ta được mở ra, Alpha bước chân xuống tầng hầm ấy, ánh đèn dần bật lên dọc theo bức tường cạnh anh.

Nơi đây đã thay đổi nhiều hơn trước, trang thiết bị hiện đại, không gian rộng rãi. Anh bước xuống dưới sảnh, hai tay giơ lên vỗ vào nhau như thu hút sự chú ý của mọi người. 

Các thành viên của V dù đang dở việc gì cũng đều dừng lại rồi tiến lại gần phía anh.

– Ông chủ vướng phải một chuyến công tác gấp tại Bali nên tôi tới để phổ biến nhiệm vụ quan trọng cho mọi người. – Alpha nói với giọng nghiêm nghị, ánh mắt trầm mặc như suy tư.

Không ai nói gì, chỉ biết vểnh tai lắng nghe từng lời anh nói.

Alpha đã chần chừ. Đôi mày anh nhíu lại, phải mất một lúc lâu anh mới lên tiếng, tuy nhiên giọng điệu có chút gượng gạo.

Sau khi lắng nghe rất rõ kế hoạch mà Alpha đã phổ biến, những thành viên kì cựu của V đều tròn mắt nhìn nhau, đây là kế hoạch mà ông chủ đã dành 6 năm đễ lập ra hay sao?

Tuy nhiên, chúng cũng không dám lên tiếng hỏi lại, kế hoạch cũng đã được phổ biến rõ ràng mạch lạc từng từ. Ai cũng biết Alpha là cánh tay phải đắc lực của Phúc Thạch, anh cũng luôn là người răm rắp nghe theo lệnh của ông ta, không lý nào mà Alpha lại làm điều đó…

Họ bối rối rồi cũng tròn mắt nhìn nhau, nhưng rồi cũng bắt tay vào thực hiện nhiệm vụ được giao càng sớm càng tốt.

Bước ra khỏi nơi nồng nặc mùi máu và sát khí được toát ra bởi những thứ vũ khí, hay tù chính những con người ở dưới đó. Alpha thở một hơi dài, trong lòng cảm thấy bối rối, một chút lo ngại, anh không còn biết việc mình vừa làm là đúng hay sai. Trong đầu anh ngay lúc này chỉ hiện hữu duy nhất hình ảnh của người con gái của sáu năm trước. 

______

Căn cứ của Unknown đã được tân trang lại, không còn mang cái vẻ u ám, ẩm ướt như trước kia. Mọi người ở đây vẫn vậy, luôn sống chan hòa với nhau, số lượng thì tăng lên, nhưng đại đa số là những gương mặt mới. Những thành viên từ thuở mới thành lập giờ chỉ còn lại vài ba người. 

Chris, chàng trai với vết sẹo dài trên má đã trở thành người được Victor tin tưởng tuyệt đối bởi kĩ năng chiến đấu, cách làm việc cũng như xử lí mọi việc mà Victor giao cho đều rất tốt.

Erena là người con gái duy nhất ở đó, mọi việc ăn uống hầu hết đều do cô lo, không phải tự nhiên mà họ rất mực yêu quý cô như vậy.
– Em lớn thật rồi đấy, trưởng thành hơn nhiều rồi. – Victor nhếch mép cười.

– Thật ạ? – Vivian vui sướng nở nụ cười thật tươi.

– Ừm. Cũng đã mấy năm rồi, thay đổi cũng đúng thôi. – Anh nhoẻn miệng cười.

– Có một thứ vẫn không thay đổi mà. Em vẫn thích anh đấy chứ! – Cô nói với giọng điệu tinh nghịch.

Victor ngạc nhiên, quay mặt sang nhìn cô thật nhanh rồi lại nhìn thẳng về phía trước, không nhịn được mà bất giác bật cười.

– Nhưng anh chỉ để thích thôi, không yêu đâu. – Cô tủm tỉm cười trêu chọc anh.

Victor cười thầm, cách nói chuyện của Vivian vẫn luôn như vậy, luôn khiến anh phải bật cười vì sự trẻ con của cô.

– Được rồi, tôi biết tôi cũng chẳng tử tế gì. – Anh cười.

– Ý em không phải vậy, mà là.. bên anh có người phụ nữ khác rồi. – Cô trầm giọng xuống, ánh mắt nhìn Victor cũng thay đổi.

Nụ cười trên môi Victor dần vụt tắt, ánh mắt lại trở nên xa xăm, anh biết ý của Vivian đang nói là gì, nhưng anh luôn cảm thấy không muốn nói về chuyện này khi người khác đề cập đến nó trước mặt anh.

Không gian yên ắng khiến Vivian chẳng thể chịu được, cô tiếp tục lên tiếng.

– Là anh cố tình không nhận ra hay anh không nhận ra thật? Chị ấy… 

– Là vì tôi không muốn có một mối quan hệ như vậy vào lúc này, phiền phức lắm. – Victor nói với giọng lạnh lùng và thản nhiên.

Vivian chau mày lại nhìn anh. “Không đúng, không phải cái lí do mà anh nói. Không phải anh không nhận ra, mà chỉ là anh không dám thừa nhận nó thôi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.