Anh tận mắt nhìn cuộc “mây mưa” đó suốt mấy tiếng đồng hồ, họ thay phiên nhau lao đến xâu xé con mồi ấy, nghĩ ra đủ kiểu tra tấn, đủ các tư thế cứ thế hành hạ thân xác cô.
Tiếng gào thét của cô vẫn có vang vọng khắp căn nhà hoang, chúng chẳng cho cô nghỉ lấy nửa phút, nhưng anh vẫn chẳng thể khiến anh mủi lòng thương, ánh mắt vô cảm anh nhìn về phía cô ta vẫn không hề thay đổi.
Mặt trời và mặt trăng cũng đã đổi chỗ cho nhau, anh rời căn cứ rồi đi ăn tạm gì đó bên ngoài, sau đó trở về bệnh viện, cả ngày hôm nay anh đã không vào thăm cô rồi.
Cánh cửa tự động của bệnh viện mở ra, người đàn ông trẻ khoác trên mình chiếc áo vest đen bước vào trong. Dù đã 10 giờ tối nhưng bệnh viện vẫn còn khá đông người qua lại, tuy có ít hơn lúc sáng.
Thấy anh tới, một cậu trai trẻ với dáng vẻ to cao, hung dữ đứng trước cửa phòng bệnh liền cúi người chào anh rồi đứng dịch sang một bên. Victor giơ tay ra hiệu cho cậu ta lui về nghỉ ngơi, anh đặt tay lên cánh cửa phòng bệnh VIP rồi kéo nhẹ ra mà bước vào.
Anh đóng cánh cửa lại và quay mặt vào phía giường bệnh, ánh trăng luồn qua cửa sổ kính rồi chiếu lên chiếc giường, nơi có một người con gái đang nằm trên đó, nghe tiếng anh, cô khẽ động đậy, đưa mắt nhìn sang anh.
– Tôi làm em tỉnh giấc à? – Anh hỏi cô bằng giọng nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng tiến đến và ngồi lên chiếc ghế được đặt cạnh giường.
– Không, em chưa ngủ mà. – Cô đặt hai tay lên trên bụng, mắt nhìn thẳng lên trần nhà với vẻ suy tư.
Anh quay mặt nhìn cô, vẻ mặt ấy như đang chất chứa rất nhiều tâm tư, suy nghĩ.
– Đang nghĩ gì à? – Anh hỏi.
Cô liếc mắt sang anh trong chớp nhoáng rồi lại nhìn lên trần nhà.
– Nếu em nói là em nhớ bố mẹ… thì có buồn cười không? – Cô tự cười thầm trong lòng khi nói ra cho anh biết suy nghĩ mà cô cho là trẻ con ấy.
Victor nghe rồi liếc mắt nhìn sang chỗ khác, một tay nắm lại đưa lên che miệng rồi khẽ hắng giọng.
– Có gì đâu, tôi thi thoảng vẫn nhớ mẹ mà. – Anh nói với giọng ôn nhu.
Erena cười nhếch mép mà như thật cay đắng.
– À không, cũng chẳng phải, em còn chẳng biết họ là ai, là người như thế nào, cũng chưa nhìn thấy bao giờ, sao có thể nói là nhớ được chứ… – Ngữ điệu của cô cất lên đầy gượng gạo, đôi môi run lên như sắp òa khóc, chỉ là cô kìm nén lại.
Victor nhíu đôi mày, quay mặt nhìn cô, vẻ mặt cô bây giờ hết sức đáng thương.
– Tôi đang nghe đây. – Anh nói với giọng trầm ấm như an ủi cô.
Đường dây bên kia để lại tiếng “tút, tút” khiến ông Phúc Thạch tức điên. Lão ta đập phá mọi thứ trên bàn làm việc rồi gạt hết xuống dưới đất.
– Thằng chó Zeta hay Victor cái con mẹ gì đó…! Thằng chết tiệt…! – Lão ta cáu gắt chửi bới lầm bầm trong miệng.
Alpha đứng ra trước bàn làm việc của ông, cúi nhẹ đầu xuông mà nói với vẻ cung kính.
– Ông chủ… nhưng những điều hắn nói cũng đúng sự thật. Từ khi ông chủ cứ chăm chăm nghĩ cách hạ hắn ta thì việc tập luyện của V cũng giảm đi năng suất, còn việc công ti cũng chểnh mảng, việc làm ăn không được thuận lợi lắm.
Lão Phúc Thạch quay ra lườm nguýt Alpha.
– Ý cậu là gì?! – Lão bực tức đập mạnh tay xuống bàn.
– Ý tôi là… ông chủ đừng nên bận tâm tới hắn ta nữa. Ông chủ đã nói không bao giờ để một con chuột làm bẩn cả nguồn sống của mình. Việc chúng ta duy trì nguồn sống mới là việc đặt lên hàng đầu, không phải là hạ hắn ta.
Lão vẫn cau có mặt mày, coi bộ vẫn chưa nguôi giận. Phúc Thạch giơ tay ra hiệu bảo Alpha lui ra ngoài để ông có không gian yên tĩnh để suy nghĩ.
“Nhưng thứ mà ta muốn loại bỏ không chỉ là thằng đó…”
______
Victor đặt chiếc điện thoại xuống mặt bàn rồi bước lại đến trước mặt cô ta.
Nhịp tim cô ta yếu dần, hơi thở cũng không còn đều, cô đang kiệt sức dần dần.
Ánh mắt đầy căm thù của cô ta nhìn lên anh, nó không hề thay đổi, cô nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Trong cô lúc này mới hiện ra những suy nghĩ phút cuối đời. “Uyển Nhi, giờ tôi mới hiểu những lời cậu từng nói với tôi mang ẩn ý là gì. Trước khi làm việc gì đó, luôn phải nghĩ tới hậu họa sau này. Xin lỗi vì không nghe cậu sớm hơn, tôi… lại bốc đồng nữa rồi, lại để cơn ghen khiến bản thân trở nên mù quáng nữa…”
Mắt cô nhắm dần xuống, hơi thở yếu dần, đôi môi mấp máy, cổ họng yếu ớt nhưng vẫn cố hết sức thốt ra câu nói cuối cùng.
– Tôi… hận anh…!
Cô ta gục mặt xuống, không thấy thở, tim cũng ngừng đập, bọn chúng vì sợ hãi mà chạy xa ra khỏi cô. Victor ra lệnh hạ xích xuống, cô ta bị thả nằm bẹp dưới đất, không hề ngọ nguậy, anh cũng chỉ đưa mắt xuống nhìn với vẻ thản nhiên.