2 giờ sáng, chiếc xe bạc dừng trước cửa một xưởng gỗ đã bỏ hoang. Người đàn ông trẻ trong bộ vest đen lịch thiệp liền nhanh chóng bước xuống xe, mắt nheo nhắm nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, ánh đèn pha của ô tô chiếu thẳng vào cánh cửa to đã rỉ sắt phía trước.
Bất chợt cánh cửa mở ra sang hai bên, kêu ken két rất chói tai, người của anh thấy vậy cũng bước ra khỏi xe, tay cầm sẵn những khẩu súng được trang bị kĩ càng.
Bước ra từ trong bóng tối là khoảng 3-4 chàng trai trẻ, vẻ mặt không lấy làm ngạc nhiên khi thấy có người tới.
– Được gặp lại mày, bọn tao rất vui đấy. – Một chàng trai trẻ lên tiếng với ngữ điệu khinh khỉnh.
– Sẽ còn vui hơn cơ. – Victor nhếch môi mà đáp trả chúng với thái độ tỏ ra khinh thường, trước mắt anh đều là người của V, anh cũng không lấy làm thiết tha gì.
Vừa dứt lời, Victor nhanh chóng rút ra từ túi áo trong một quả bom rồi ném mạnh xuống đất, khói lan tỏa mù mịt, chúng lập tức rút súng ra rồi bắn về phía trước mặt, người của The Unknown cũng vì vậy mà kiếm cho mình một chỗ trốn.
Một trận đấu súng bắt đầu nổ ra giữa người của V và người của The Unknown. Lúc này Victor đã lẻn vào bên trong xưởng gỗ cùng với làn khói nhằm đánh lạc hướng ấy. Tuy nhiên việc để anh lọt vào trong dễ dàng như vậy không phải do chúng sơ suất, mà chính kế hoạch mà Angela đã vạch ra là như vậy, tất cả đã được sắp đặt sẵn.
Bước vào phía trong, nơi đây ẩm thấp và cũ kĩ, anh đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, một tia sáng le lói giữa khoảng không gian tăm tối đã thu hút sự chú ý của anh. Victor lập tức chạy về phía ánh sáng ấy, hai mắt anh mở to đầy hốt hoảng, tức tốc chạy tới bên cô.
Toàn thân cô đang trong tình trạng lõa lồ, những sợi dây thừng trói tay cô ra phía sau và treo lên, cô gục mặt xuống, tóc rũ rượi, dường như không tỉnh táo.
Anh rút con dao găm ra và cắt bỏ những sợi dây thừng ấy, cô ngã xuống, anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm gối đầu vào vòng tay mình, một mặt anh nhanh chóng cởi chiếc áo vest mà mình đang mặc trên người ra để choàng vào người cô, che đi những vết thương đang in hằn trên da thịt cô.
– Erena? – Anh đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, để lộ gương mặt xinh đẹp kiều diễm đã bị đánh đập dã man tới mức tím bầm và chảy máu. Hai mắt cô nhắm nghiền, có lẽ cô đã ngất lịm đi vì kiệt sức.
– Nhìn cái cảnh này lãng mạn chưa này? – Giọng một người con gái cất lên từ trong bóng tối, ngày một rõ dần.
Victor chau đôi mày lại ra vẻ tức giận, anh đánh đôi mắt hình viên đạn về phía giọng nói ấy.
– Cô mưu mô quá nhỉ? – Anh nghiến chặt răng mà nói với vẻ đầy tức giận.
– Chúng em đã xích, nhốt cô ta trong căn cứ, có vài người ở đó canh chừng rồi ạ. – Chris thông báo với anh.
– Bảo chúng cẩn thận với một người mưu mô như cô ta. Tôi sẽ xử lí cô ta sau. – Victor nói với vẻ nghiêm nghị rồi bước chân vào bên trong phòng bệnh của Erena, một tay anh kéo cửa đóng lại, để cho hai người một khoảng không riêng tư.
Erena nghe tiếng người vào nên quay đầu, đưa mắt nhìn vào Victor, khuôn mặt cô bầm dập bởi những cú đánh trời giáng, tàn bạo của chúng.
– Victor… – Cô cất giọng khàn khàn, thỏ thẻ không ra tiếng, cô đã gào thét nhiều lắm.
– Em tỉnh rồi à? – Victor hỏi nhỏ, tay kéo ghế ra ngồi cạnh giường bệnh cô đang nằm.
Erena không nói gì, lặng lẽ nhìn cánh tay bị thương đang băng bó của Victor.
– Anh có đau không…? Em… làm anh đau à…? – Cô nói thỏ thẻ, mắt nhìn về cánh tay bị thương của anh.
– Không đau. Cũng không phải do em. – Victor lắc nhẹ đầu, trả lời cô với giọng nhẹ nhàng.
Erena mỉm cười nhẹ nhàng nhưng cay đắng và bất lực.
– Anh lại cứu em nữa rồi… biết bao nhiêu lần… Nếu anh cần gì thì hãy nói… em sẽ cố gắng để báo đáp anh… dành cả cuộc đời này để báo đáp cho anh… – Cô mỉm cười chua xót khi nói vậy rồi nhìn lại cơ thể vô cùng yếu ớt này của mình.
Victor nhìn cô nói vậy mà trong lòng cũng không thấy thoải mái, ngay cả khi như thế này rồi mà cô vẫn còn nghĩ tới việc báo đáp anh một cách khách sáo như vậy? Anh đưa tay nắm lấy bàn tay đang được truyền nước của cô.
– Nhưng tôi chỉ cần em thôi. – Anh đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Erena nhìn anh với sự ngại ngùng đang tràn ngập trong lòng, câu nói đó của anh đã ảnh hưởng rất lớn tới cô, tuy cơ thể này đang rất đau đớn và mệt mỏi, nhưng khi nghe được câu nói ấy, bên trong cô như toát ra một nguồn điện, khiến cô trở nên khỏe hơn bao giờ hết.