Thời gian cứ dần trôi, mối quan hệ của Erena và Victor cũng dần trở nên tốt hơn, cũng chẳng rõ vì sao, mà Erena cũng chẳng bận tâm, bởi cô chỉ cần biết rằng hiện giờ cô đang rất hạnh phúc cùng với người đàn ông ấy.
Tuy nhiên Erena ngây thơ lại chẳng hề hay biết, mọi nhất cử nhất động của cô dạo gần đây luôn bị người khác theo dõi, “hắn” theo chân cô mọi lúc mọi nơi, có lẽ lịch làm việc của cô “hắn” cũng đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Và rồi, cái ngày định mệnh ấy đã đến.
Erena đứng trước cửa, tiễn Victor lên đường như mọi ngày, hôm nay anh đi sớm hơn một chút. Lại là cảnh tượng ấy, cánh cửa nhà đóng lại ngay trước mặt cô, để lại một cô gái trẻ đứng ngớ người ra ở đó. Trong một phút chốc, người Erena run lên, một cảm giác thật khó tả vừa truyền vào người cô như một dòng điện. Một cảm giác chẳng lành, thứ cảm giác này.. liệu có phải điềm báo cho một chuyện kinh khủng sắp ập đến không?
Sau khi rửa xong bát vừa dùng bữa sáng, Erena rời khỏi nhà, tay cô dúi chiếc chìa khóa vào chiếc túi xách cô đang đeo trên vai, chân bước thẳng tưng lên đường.
Tuy nhiên, phía sau cô còn có người theo dõi. “Hắn” nấp sau những bức tường của các ngôi nhà ven đường, lặng lẽ đưa mắt giám sát từng bước đi của Erena rồi thông báo qua chiếc điện thoại đang cầm trên tay: “Mục tiêu đang trên đường tới, thực hiện đi.”
Erena tiếp tục sải bước trên vỉa hè, đường phố vắng người, cô đi qua một con ngõ hẻm tăm tối, ẩm ướt nằm sau một ngôi nhà cho thuê cũ kĩ.
“Có ai không…? Giúp tôi với!” Tiếng một chàng trai vọng ra đầy khẩn khoản từ trong con hẻm ấy. Erena đứng khựng chân lại, vểnh tai lắng nghe một lần nữa.
“Có ai không?! Giúp tôi!” Tiếng chàng trai ấy tiếp tục cất lên đầy đau đớn.
Erena ngơ ngác nhìn xung quanh, không một bóng người. Liền vội vàng bước vào con hẻm ấy mà chẳng nghĩ ngợi gì.
– Xin chào? – Cô cất tiếng hỏi, đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh. Đi được một đoạn ngắn, cô nhìn thấy một chàng trai trẻ đang ngồi bệt dưới đất nơi cuối con hẻm, khuôn mặt đau khổ ôm chiếc chân trái, dường như nó không thể cử động được nữa. Cô tức tốc chạy tới bên anh ta.
– Cô có thể giúp tôi không? Tự dưng có chậu hoa rơi từ trên tầng xuống, tôi né không kịp, nó rơi vào đúng chân tôi. – Anh ta đau đớn ôm chiếc chân trái.
Erena đưa mắt nhìn sang dưới đất bên cạnh anh ta, đúng là có một chậu cây đã vỡ, đất rơi cả ra ngoài, mảnh vỡ rơi xung quanh.
– Tại sao anh lại vào đây vậy?! Nơi đây ít người lại còn ẩm ướt thế này, nếu không may có tôi đi qua thì anh biết phải sao đây?! – Erena luống cuống nói với anh, đồng thời lục tìm chiếc điện thoại trong túi cùng với sự cuống quýt.
– Con mèo nhà tôi chạy ra ngoài, tôi phải đuổi theo, lại vội quá quên không mang điện thoại… – Anh ta lắp bắp cúi gầm mặt xuống, có lẽ cái chân vẫn chưa đỡ đau.
Erena rút chiếc điện thoại ra, vì cuống nên tay bấm các nút cũng không được nhanh.
– Đừng lo, tôi gọi cấp cứu cho anh ngay đây. – Cô trấn an anh ta bằng giọng nói nhẹ nhàng.
Cái giọng này rất quen, cô ta…
Chủ nhân của giọng nói đó bước gàn đến cô, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt sắc sảo ấy khiến Erena giật nảy mình.
– Angela?! Ra là cô đứng sau mọi chuyện! – Erena tức tối, hai tay bị trói vẫn cố gắng vùng vẫy.
– Cũng đâu thể một mình ta mà làm được chuyện này. – Cô ta nhếch mép cười khẩy, đưa mắt nhìn sang một khoảng tối gần đó.
Erena cũng đưa mắt nhìn theo, những bóng người dần được lộ ra dưới ánh đèn, có đến khoảng 3-4 người đàn ông trẻ. Erena trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, cô không thể ngờ…
– Delta, Kappa, Nu,… sao các cậu… có thể? – Cô rưng rưng giọng, họ đều là người của V, cô và họ từng có những kỉ niệm bên nhau mà, sao giờ lại…
Họ vẫn lặng thinh nhìn cô với ánh mắt vô hồn, giống như họ đang kìm nén lại cảm xúc của mình.
– Delta… cậu… – Erena ngước đôi mắt to tròn màu xanh biển lên để nhìn người con trai ấy.
– Dù gì cô cũng là người phản bội, cùng một giuộc với hắn. Uổng công chúng tôi đã coi cô như người một nhà. – Chàng trai ấy cất giọng nói với vẻ hời hợt, vô hồn khiến Erena như sững người lại.
– Một con đĩ như cô vẫn còn muốn lấy lòng thương từ người khác nữa cơ à? – Angela nói như sỉ vả vào mặt cô.
Erena chau mày, trợn tròn đôi mắt ngước lên nhìn người phụ nữ kia.
– Cô vẫn chưa biết lí do vì sao Victor không thích cô à? Vì cô không bằng nổi 1 con đĩ như tôi đấy! – Erena gân giọng lên, ngay lập tức nhận lại một cái tát trời giáng của Angela.
– Mày nói gì cơ?! Được, tao sẽ cho mày toại nguyện, với một con đĩ như mày thì sẽ mong muốn gì hơn cơ chứ?! – Angela tức tối giơ tay ra hiệu, từ phía cửa bước vào, 3-4 người đàn ông với vẻ bẩn thỉu, khuôn mặt nhìn đê tiện, có vẻ không được tử tế.
– Các ngươi muốn tham gia thì cứ việc. – Angela cười khẩy đánh mắt về phía các chàng trai của V rồi quay lưng bỏ đi.
Angela vừa dứt lời, mấy người đàn ông kia liền tiến lại gần Erena, cởi áo, rồi đồng thời cũng cởi thắt lưng ra.
Erena sợ hãi, hai mắt mở to, lắc đầu lìa lịa.
Angela bước ra khỏi nơi đó, vẫn có thể nghe rõ tiếng hét của Erena vang vọng ra ngoài. “ĐỪNG MÀ!!!!”