[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 48 Chạnh lòng – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 48 Chạnh lòng

Justin Tr cúp máy ngay sau đó, Victor cũng lẳng lặng hạ tay xuống mà cất chiếc điện thoại vào trong túi quần, ánh mắt anh liếc nhìn về phía cô thiên kim tiểu thư của The Python thật lạnh lùng và đầy hoài nghi, trong khi đó thì cô bé vẫn ra vẻ ngây thơ không rõ sự tình.

– Nhé, vậy Zeta đưa em đi nhé! – Vivian lập tức cười khanh khách rồi chạy ra chỗ xe của anh được đỗ ở ngoài, Victor cắn răng nhìn xung quanh rồi vuốt mặt đầy bất lực, trước khi đi chỉ biết dặn dò mọi người trong tổ chức phải tập luyện cẩn thận.

Anh nổ máy, chân đạp ga, tay vịn tay lái, chiếc Mercedes màu bạc lập tức lăn bánh trên con đường rộng thênh thang.

Vivian ngồi tựa lưng vào chiếc ghế phía trước mà trong lòng đầy tự mãn, cô nhanh chóng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô, cô thiên kim tiểu thư của The Python đánh mặt nhìn sang phía anh. Khuôn mặt của Victor vẫn giữ cái vẻ lạnh như băng ấy, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, trong suốt cả quãng đường đi đều không hé miệng một lần nào.

Cảm thấy không ưa cái không khí im ắng này, Vivian quay hẳn mặt sang nhìn anh, miệng hé ra định lên tiếng thì bất ngờ anh đã cất giọng trước.

– Em muốn đi đâu? – Ngữ điệu lạnh toát ấy được cất lên từ khuôn miệng của anh.

Vivian ngạc nhiên rồi cũng bật cười đáp trả ngay sau đó, cô thích những khi anh chủ động.

– Đi đâu cũng được, bên anh là được. – Cô bé đưa đôi mắt tinh nghịch ấy mà nhìn anh, ngữ điệu nhí nhảnh, bông đùa ấy khiến anh phát mệt.

– Vậy tôi đưa em về. – Anh thở dài chán trường.

– Không! – Vivian lập tức phản pháo rất mãnh liệt, cô gái trẻ như nhảy dựng lên khi nghe anh nói vậy, bất chợt buột miệng.

– Mình đi siêu thị… đi siêu thị đi! – Cô bé lúng túng lên tiếng phản pháo.

Victor liếc mắt nhìn Vivian mà lặng lẽ phóng chiếc xe trên đường. Cả một quãng đường tiếp theo này lại bị một sự im lặng tới gai người bao phủ.

Bản thân không thể chịu thêm một giây phút nào nữa bởi sự im lặng là thứ mà cô bé này ghét nhất, Vivian trở thành người mở đầu bằng một câu hỏi vô tư hồn nhiên nhưng đủ khiến Victor cảm thấy khó xử.

– Nè… “chị dâu” là ai vậy? – Vivian lúng túng hỏi nhỏ, bất giác đánh đôi mắt ngơ ngác nhìn sang anh.

Victor chợt nhìn sang cô bé trong chớp nhoáng với vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi vẫn lấy lại được vẻ lạnh lùng vốn có.

– Đừng có nghe chúng nó nói linh tinh.
Victor mang những chiếc túi đựng đồ hàng hiệu từ trên xe xuống cho cô bé. Vivian đứng trước cổng nhà, trên tay xách vài túi đồ, dưới chân vẫn còn rất nhiều. Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh kèm theo nụ cười mỉm dễ thương ở trên môi. Victor đứng trước mặt cô mà hai tay đút vào túi quần rất trang nghiêm, vậy đây là lúc tạm biệt rồi.

Anh quay lưng bước đi, bất chợt bị lời nói của cô níu chân lại.

– Khoan đã. – Cô bé hất giọng, Victor từ từ ngoái người lại phía sau.

Cô bé cầm vài chiếc túi trên tay, tay mở túi ra mà nhìn vào trong vài ba lần, đôi lúc có mím môi đầy ngẫm nghĩ nhưng rồi cũng dứt khoát ngẩng mặt lên, hai tay cầm những chiếc túi hàng hiệu ấy mà đưa về phía trước.

– Cái này… là cho chị ta. – Cô bé nói với vẻ lắp bắp rồi quay mặt đi chỗ khác đầy vẻ ngượng ngùng.

– Chẳng phải em vừa mới mua chúng sao? – Victor chau mày đồng thời nghiêng đầu hỏi cô với đầy hoài nghi.

– Thì vừa mới ngắm lại, thấy không thích nữa… Nếu anh không đem về cho chị ta xài hộ thì em sẽ vứt đi. – Vivian nói với giọng cáu kỉnh.

Victor thầm cười trong lòng bởi cái vẻ ngốc nghếch ấy của cô thiên kim tiểu thư.

– Chị ta? – Victor giả vờ không biết.

– Anh không cần làm cái vẻ như không hiểu gì hết như vậy, em đã nghe về chị ta từ người của anh rồi. – Vivian bĩu môi đầy cáu kỉnh.

Victor đánh mặt nhìn sang chỗ khác rồi bất giác bật cười.

– Dáng chị ta mảnh hơn hay đầy hơn em thì em không biết… Anh cầm lấy thì cầm không thì thôi, dù gì em cũng không thích mấy thứ này nữa… – Cô nói lầm bầm trong miệng,

Nói rồi Vivian dúi những chiếc túi ấy vào tay anh rồi thẳng thừng quay lưng bỏ đi. Victor cúi mặt nhìn những túi đồ mình đang cầm trong tay mà miệng nhếch mép cười.

– Cảm ơn em. – Anh nói vọng về phía cô.

Vivian ngoái đầu lại cười mỉm một cái rồi cũng bước thẳng tiếp, trong lòng thầm nghĩ:”Là em phải cảm ơn chị ta mới đúng. Cảm ơn, vì đã chăm lo cho anh tối ngày.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.