Sáng sớm ngày ra Erena đã phải làm việc nhà với vẻ mặt thiếu sức sống, tối qua cô ngủ không được nhiều, lại còn bỏ bữa tối nên giờ hai mắt mới như sụp mí xuống như vậy.
“Ngày dâu” đến bất ngờ như vậy khiến cô không kịp trở tay, hơn nữa lại đau bụng quằn quại đến mức chết đi sống lại, quả thật rất phiền phức mà.
Đồ ăn sáng của anh cô cũng đã chuẩn bị xong xuôi, được bày biện đẹp mắt trên bàn ăn, lúc này cô đang dọn đống đồ bày bừa trên bàn bếp, đồng thời cũng chờ anh xuống.
Đồng hồ điểm 8 giờ sáng, bất ngờ một tiếng chạy rầm rầm từ trên tầng xuống ngày càng rõ, Victor bước xuống với bộ dạng vội vã, gấp gáp. Chiếc áo sơ mi màu xanh tím than được xắn tay lên dang dở, một tay anh áp chiếc điện thoại vào tai.
– Tôi đang trên đường tới. – Anh nói một cách vội vã.
Erena nhìn anh bước qua phòng bếp mà ra thẳng cửa nhà, cô liền nhẹ nhàng bước ra chỗ anh.
– Anh không ăn sáng à? – Giọng cô cất lên thật nhỏ nhẹ phía sau lưng anh.
– Không, cảm ơn. – Anh ngoái mặt nhìn cô sau khi cúp máy và cất điện thoại vào trong túi quần. Giày cũng được đi vào chân, Victor đứng thẳng dậy mà đập nhẹ hai mũi giày xuống đất.
– Nếu đau bụng quá thì cứ nằm một chỗ đi, tôi không muốn em làm bẩn ngôi nhà này. – Anh nhướn mày nói với cô rồi quay lưng bước đi.
Nghe lời nói nhắc nhở mà mang giọng điệu bông đùa ấy của anh, Erena nhất thời đỏ ửng hai bên má khi hiểu rõ ẩn ý của anh, ngay sau đó cũng đáp trả lại đầy ngượng ngùng, bàn tay che nhẹ lên bụng.
– Em chỉ bị đau có một ngày thôi… còn lại… – Cô lắp bắp nói thì thầm thật nhỏ nhẹ, đến khi ngẩng mặt lên thì anh đã chẳng còn đứng ở đó.
Erena cũng cảm thấy chạnh lòng, nhưng không còn cảm thấy hụt hẫng nhiều như những lần đầu. Cô đứng bơ vơ trước cánh cửa rộng lớn, lòng có thấy cô đơn bao nhiêu thì một phần trong cô cũng tự an ủi mình bấy nhiêu.
Cô ở bên anh cũng đã được một khoảng thời gian, khoảnh khắc tạm biệt như thế này cũng đã tái diễn nhiều lần. Nhưng lần nào cũng vậy, người đứng lại đây, một lòng chờ đợi vẫn là cô, ánh mắt luôn hướng nhìn về phía trước, bóng lưng của anh cứ xa dần, cứ mờ dần rồi biến mất.
Nhưng rồi nụ cười vẫn nở trên môi cô sau bao chờ đợi, rốt cuộc người ấy vẫn quay về, nhưng thời gian cứ trôi, những nỗi lo lắng của cô ngày càng tăng lên rất nhiều, liệu có một ngày nào đó… người ấy sẽ không quay lại?
Cô trở vào bếp, nhìn đĩa thức ăn đầy đủ được bày biện đẹp mắt trên chiếc bàn ăn đang nguội dần mà khẽ thở dài, bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo nhẹ chiếc ghế ra và lẳng lặng ngồi xuống, tay cầm chiếc dĩa lên và xiên thức ăn bỏ vào miệng. Anh không ăn thì người “dọn dẹp” chắc chắn là cô.
– Nghe này. – Victor thở dài một cái rồi đẩy dịch đĩa thức ăn vào sâu giữa bàn, hai khuỷu tay anh tì lên mặt bàn, hai bàn tay đan vào nhau.
– Từ đầu tôi đã nói rằng tôi sẽ không có bất kì trách nhiệm nào với em. Vậy nên cuộc đời em hãy tự do em quyết định, không cần phải xin phép tôi. Từ trước đến giờ tôi chưa từng ép em phải làm điều gì theo ý tôi, đều là do em tự nguyện, không phải sao?
Erena ngước mắt nhìn anh, đôi mày trĩu xuống đượm buồn. Tất cả những lời anh nói đều đúng, mọi thứ từ trước tới giờ đều do cô tự nguyện, là anh đang nói thật mà sao cô thấy đau quá.
Cô luôn có cảm giác bản thân mình đã dựa dẫm vào anh rất nhiều, không rõ từ lúc nào, cô đã không còn có chính kiến, có phải là vì anh không? Vì người đàn ông mà cô ăn cùng ở cùng bấy lâu nay có khả năng khiến cô trở nên yếu đuối và bất lực mỗi khi đối diện?
Victor không nói gì thêm, để mặc cho cô suy nghĩ. Xuyên suốt bữa ăn cả hai cũng không nói thêm với nhau câu gì, Erena lại một lần nữa suy nghĩ trăn trở.
***
Giờ là 8 giờ sáng tại đất nước Việt Nam, một người phụ nữ trẻ đẹp với mái tóc nhuộm ombre tím hồng đang kéo theo một chiếc vali màu đen cỡ trung, thủ tục check in cũng đã xong xuôi.
Một người đàn ông trung niên đứng nói chuyện với cô, bên cạnh ông còn cô một chàng trai trẻ ăn vận một bộ vest đen rất bí hiểm.
– Tất cả những gì chúng ta đã thỏa thuận, cô đã nhớ rồi chứ? – Người đàn ông cất giọng khàn khàn.
– Tất nhiên rồi, mong rằng lần này mọi chuyện sẽ suôn sẻ. – Người phụ nữ cười nhệch mép rồi quay lưng kéo chiếc vali bỏ đi, đi sau cô có vài nam thanh niên nữa ăn vận giống nhau, đều rất bí hiểm.
Sau khi người phụ nữ đó đã lên máy bay, nam thanh niên kia mới quay mặt sang phía người đàn ông trung niên, anh thì thầm vào tai ông.
– Thưa ông chủ, nhiệm vụ lần này ông đã nói rằng khá quan trọng và tương đối nguy hiểm, lại còn là hợp tác với sát thủ ngoại quốc, vậy sao ông cử vài người trong tổ chức đi mà lại không cử thêm tôi? – Chàng trai thắc mắc.
– Hừ. – Hắn ta cười nhếch mép.
– Vì ta biết dù có chết thì ngươi cũng không làm hại con bé đó. – Lão ta nói đầy ẩn ý rồi liếc mắt nhìn anh ta với bông đùa.
– Đừng bao giờ để cảm xúc riêng chi phối hành động, đó là lí do cậu vẫn chưa thể làm được việc lớn, Alpha. – Lão ta nói rồi quay lưng bỏ đi, còn chàng trai vẫn đứng đó mà lòng đầy lo lắng, anh biết nhiệm vụ lần này là gì, nhưng lại không được phép tham gia, răng anh nghiến ken két, hai tay nắm lại thật chặt.