Toàn bộ người trong phòng đều nín thít, ngạc nhiên vô cùng khi Victor nói vậy. Erena không phải người của Unknown ư? Chẳng phải cô với Victor như hình với bóng sao?
Cơ thể cô gái trẻ cứng đờ lại, hai mắt mở to đầy bất ngờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi vắt chân trên chiếc sofa đã bạc màu đằng kia.
– Ý anh là gì? – Erena tròn mắt nhìn anh, cái nhìn của sự băn khoăn và thắc mắc tột cùng.
Ngược lại với sự ngạc nhiên, rất lấy làm bất ngờ của Erena và những người còn lại của Unknown, Victor lại thở dài một tiếng và cất giọng đáp trả với một thái độ thờ ơ.
– Em không dính dáng gì tới chuyện của Unknown, chỉ cần biết vậy. Ngưng thắc mắc đi. – Victor nói với giọng lạnh nhạt khiến Erena càng thêm khó hiểu.
– Em không phải người của Unknown? Không dính dáng gì tới Unknown? Anh chỉ nói có vậy mà bảo em ngừng thắc mắc ư? Sao có thể?! – Erena vì quá bất bình với lời nói của Victor mà đã nhất thời gắt gỏng, lỡ to tiếng với anh.
Victor liền tức giận ra mặt khi ngữ điệu ngông nghênh ấy của cô lọt vào tai anh, lập tức quay ngoắt mặt, lườm thẳng cô. Ánh mắt của anh lúc này thật sắc bén và đáng sợ.
– Em có biết mình đang nói cái gì không? – Câu hỏi của anh được cất lên với ngữ điệu lạnh nhạt nhưng ẩn chứa sự kìm nén cơn giận bên trong.
– Lời của tôi đã nói rõ như vậy rồi, hãy im lặng và làm theo đi. Ở đây em không có quyền thắc mắc nữa. – Victor gằn giọng dằn mặt cô, đôi mày nhíu lại, nhắm thẳng vào người con gái ấy.
Tuy nhiên, nhận được câu nói ấy của Victor, chắc chắn cô vẫn không bằng lòng. Vừa không giải quyết được thắc mắc của cô, vừa khiến cô cảm thấy bất công. Cô luôn theo anh mọi lúc mọi nơi, chuyện gì giúp được cũng cố gắng hết sức mình, vậy mà khi anh thành lập được tổ chức riêng, người bị gạt ra ngoài lại là cô.
Hơn nữa, Victor không cho cô giúp trong chuyện này càng khiến cô tủi thân, tự ti về bản thân mình, thật vô dụng.
– Victor, như vậy thật bất công!… – Erena chau mày tức tối, chân cô cũng bước gần tới chỗ chiếc bàn gỗ mà mọi người đang túm tụm lại.
– Im ngay! – Victor lập tức lớn giọng quát thẳng vào mặt Erena khiến cô giật bắn mình, chân cô đứng khựng lại, mặt tái mét.
Các chàng trai trẻ như Chris, Martin hay những người khác nữa đều nín thít cổ họng, cột sống lạnh ngắt, sắc mặt tái mét, từ từ đưa những ánh mắt sợ sệt nhìn sang Victor, rồi lại sang Erena.
Người con gái chết lặng người đứng ở trước cửa bếp, trên tay cầm đĩa bánh mà như đang run lên từng hồi, trong đôi mắt cô cũng ầng ậng nước nhưng chưa thể trào ra ngoài.
Victor vẫn giữ khuôn mặt nghiêm nghị ấy, bất chợt liếc mắt nhìn vào giường của cô, phòng cô để đèn ngủ khá sáng nên vọng tận ra đây, hành động vừa rồi của cô đã nhanh chóng lọt vào tầm nhìn của anh.
– Rõ ràng là còn nhiều điều muốn nói, sao lại chọn giữ im lặng? – Anh cất giọng trầm ấm hỏi cô thật khẽ.
Erena giật bắn mình, biết việc giả bộ ngủ đã thất bại, cô chỉ biết khẽ nhăn mặt, bĩu môi mà trả lời cho có.
– Đâu có đâu… – Cô lầm bầm trong miệng.
Victor liền cúi mặt xuống, hít một hơi thật dài rồi thở ra thành tiếng.
– Tại sao cứ nằng nặc đòi tham gia? – Victor tiếp tục hỏi cô với cái giọng trầm ấm ấy.
Cô mở to mắt, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng khi anh hỏi vậy. Ngữ điệu của anh lúc này không giống như đang tra hỏi hay vẫn còn giận, sao nó lại nhẹ nhàng đến thế? Nếu cô không nhầm, là anh đang chủ động tạo điều kiện cho cô nói hết ra những suy nghĩ của mình với anh hay sao?
Lúc đầu đúng là cô có bối rối, tính im lặng cho tới cùng nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, bắt buộc phải lên tiếng mà giải tỏa.
– Vì em không muốn anh nhìn em như một đứa vô dụng, như một gánh nặng… Em luôn muốn giúp anh nhưng lại chẳng được việc gì. Bắn súng, đấu dao đều không giỏi… chỉ biết quyến rũ đàn ông… – Erena trả lời thỏ thẻ trong miệng, chốc chốc lại nấc lên một tiếng khóc trong lòng, một giọt nước mắt khẽ lăn dài xuống và thấm vào gối.
Nghe những lời như vậy thốt ra từ Erena, Victor đã vô cùng ngạc nhiên, mắt anh mở to, liếc nhìn vào bóng lưng đang nằm trên giường kia.
Erena chỉ vì nhất thời xúc động, liền sụt sịt một hai lần rồi cũng tự nín ngay. Nhưng không gian lại im ắng thế này, nghe cô nói vậy xong mà anh cũng không có chút phản ứng nào hay sao? Không lẽ bỏ đi rồi?
Cô vẫn nằm im đó, tiếp tục chờ thêm vài phút nữa nhưng vẫn không hề có hồi âm. Ngay lập tức cô chợt nổi máu giận hờn, chống khuỷu tay xuống giường mà ngoái đầu ra phía sau, đôi mày chau lại cằn nhằn.
– Cứ vậy mà bỏ đi rồi sao? Người đâu mà… – Erena lầm bầm to nhỏ trong miệng, nhưng cũng cứng họng khi chợt nhìn thấy anh vẫn đang đứng đó, lưng tựa vào khung cửa, tay khoanh trước ngực, mặt quay hẳn sang mà nhìn cô với ánh nhìn nhẹ nhàng hết sức ẩn sau đôi mắt màu nâu sẫm.
Erena trở nên rối bời, bất giác nằm thụp xuống quay lưng lại với anh, lấy chăn trùm qua mặt nhằm che đi hai gò má đang ửng hồng.