Chàng trai vẫn tiếp tục nhấc những chiếc áo đang được treo ra khỏi móc, gấp từng chiếc rồi nhét vào vali một cách vội vàng.
Cô vẫn đứng ngẩn người kế bên cánh cửa ra vào, thẫn thờ nhìn anh.
– Anh sẽ đi thật sao?
– Tôi không nói lần 2, em biết mà. – Anh vẫn tiếp tục cất quần áo và đồ đạc vào vali, ánh mắt không hề liếc nhìn cô chút nào.
– Ngay bây giờ à? – Giọng cô có chút luyến tiếc.
– Ừ. – Anh khoá chiếc vali lại rồi đặt nó xuống đất.
– Ở lại, bảo trọng nhé. – Anh cười khẩy một cái rồi đi lướt qua cô, kéo theo chiếc vali đen trung cỡ.
Cô đứng đó, khẽ nhíu mày rồi quay ngoắt lại, nhìn theo bóng lưng anh mà dõng dạc nói:”Để em đi cùng”.
Anh dừng bước, ngạc nhiên ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt có chút hơi khó hiểu.
– Anh sẽ cần người chăm sóc đấy. – Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng mà quyến rũ.
Anh bật cười rồi nhìn cô, xem như đây là một trò đùa, những lời cô nói anh chỉ thấy vui tai.
– Tôi sẽ không có bất kì trách nhiệm gì với em đâu. – Lời nói của anh nửa đùa nửa thật.
– Ừ. – Cô vẫn mỉm cười nhẹ nhàng rồi nhìn anh bằng ánh mắt cuồng si, cô như bị hút hồn bởi đôi mắt màu nâu sẫm và khuôn mặt khôi ngô của anh.
Chuyện này trở nên nghiêm túc rồi, lời của cô là thật lòng đó hả? Không khí nơi đây trở nên trầm mặc tới khó tả, cứ im lặng thế này chẳng phải sẽ khó xử hơn sao?
Không sao, anh tình nguyện làm người đững ra và phá vỡ bầu không khí u uất này.
– Còn Alpha? – Anh hỏi cô bằng giọng nghiêm túc hơn.
– Anh ấy sẽ tự lo cho mình được thôi. – Vẻ mặt cô bỗng trĩu xuống nhè nhẹ, mang một vẻ buồn phiền nhất định.
Chẳng cần nói nhiều, Erena đã lựa chọn cho mình con đường ấy, đi theo Zeta. Cô không hề biết rằng, con đường mà cô đã chọn sẽ thay đổi cuộc sống của cô như thế nào, liệu nó có phải lựa chọn đúng của cô không, hay sẽ là điều khiến cô hối hận và nhớ mãi.
Cô đã từ bỏ một vòng tay luôn dang rộng và sẵn lòng đón lấy cô về bên mình, đó chính là ở lại với Alpha.
Nhưng không, cô đã gạt bỏ vòng tay ấy và đến với một người vốn vô tình với cô, không chào đón cô, thậm chí còn chẳng hề quan tâm tới cảm xúc của cô bao giờ.
Cô cùng với anh đi ra khỏi căn cứ ấy, nơi mà đã từng là địa ngục trần gian đối với anh.
Giờ cũng đã được coi là được giải thoát khỏi đó rồi, nhưng có những chuyện khác cũng khiến anh phải bận tâm tới, chưa thể ăn mừng ngay được.
– Zeta, chúng ta sẽ đi đâu? – Cô lo lắng hỏi anh.
– Cũng tối rồi, tạm thời ngủ ở khách sạn đã. – Anh trả lời rất đỗi vô tư.
Anh cùng cô bước chân vào một khách sạn 4 sao.
Tính của Zeta là vậy, luôn luôn phải ở những nơi hạng sang, anh vốn không quen với những thứ mà anh cho là “tầm thường”, cũng là người làm dưới tay ông Phúc Thạch, còn là một “đứa con cưng” của ông về tiền thì anh không hề thiếu.
Vô cùng khó chịu, anh làm cô muốn tới mức này mà lại dừng thế sao, muốn cô phải làm sao.
Cô nhăn mặt, bất giác gắt lên.
– Đút nó vào đi, em muốn… – Cô ngập ngừng.
– Muốn gì? – Anh vẫn giả vờ ngô nghê không biết gì.
– Nếu em không nói hẳn ra thì tôi không thoả mãn em đâu nhé. – Anh giở giọng điệu khiêu khích cô.
Cô khẽ nhăn mặt, thật sự rất ngại khi nghe anh nói vậy, nhưng cô muốn lắm rồi, không thể ngừng lúc này được.
– Em muốn cái của anh… Em muốn anh! – Cô nói trong sự thèm muốn đến tột độ.
– Ngoan lắm! – Anh cười khẩy một cái rồi đút nó vào bên trong cô.
– Nó to quá…! – Cô mở to mắt ngạc nhiên, một cảm giác rất lạ.
– Trong em…nóng quá… – Anh đẩy nhẹ vào bên trong cô, bên trong cô như đang bóp lấy cái thứ cứng ngắc, nóng hổi của anh.
Anh biết đây không phải lần đầu tiên của cô, không phải lần đầu tiên của anh, nhưng có cảm giác rất lạ.
– Ah… ah… – Cô rên theo từng nhịp nắc của thứ đó khi đâm vào trong cô, cô có thể cảm nhận rõ nó đang đâm vào trong bụng cô.
Anh đẩy đi đẩy lại, ngày một mạnh và nhanh.
– Ah… nữa đi…mạnh nữa đi…! – Cô thở dốc, tới nỗi phải há cả miệng để húp trọn không khí, mồ hôi chảy đầm đìa khắp người cô.
Lúc này, căn phòng tràn ngập tiếng va chạm giữa hai thứ nhạy cảm và tiếng rên trong thoả mãn của họ.
Mùi hương của anh toát ra cũng thật tuyệt vời.
Anh chưa tắm, nên đây là mùi hương hoàn toàn tự nhiên của anh, mùi hương đàn ông rất đặc trưng.
Có lẽ cảm nhận mùi hương trên cơ thể người mình yêu, đối với phụ nữ, không gì hạnh phúc hơn thế.
Anh càng lúc càng mạnh bạo, càng đẩy nhanh hơn và sâu hơn, khiến cô đê mê tới điên dại.
– Em…sắp ra…! – Hai tay cô bấu chặt vào tấm ga giường.
– Ra cùng nhau nhé! – Anh vẫn tiếp tục, anh cũng không chịu được nữa vì trong cô thật sự rất tuyệt. Anh vòng tay lên trước và nắn bóp bầu ngực mêm mại của cô.
– Đ…đừng ra bên trong…! – Cô cố gắng ngăn cản anh, vì sợ rằng sẽ có…
Nhưng không, cô đã ra, cùng với anh, thứ nước đục ngầu màu trắng chảy tràn cả ra ngoài sau khi bắn tung toé bên trong cô.
Anh cúi người xuống, thì thầm vào tai cô một giọng nói hết sức quyến rũ.
– Tôi ra bên trong mất rồi. – Anh cười khẩy một cái đầy khiêu khích cô.