Thư phòng của hắn tối om, một màu u ám bao trùm quanh đó. Người đàn ông trung niên ngồi trên một chiếc ghế da, lưng tựa về phía sau, hai bàn tay chắp vào nhau mà để trước bụng.
Một nam thanh niên với ngoại hình khá bí ẩn liền bước tới trước mặt hẳn, thái độ khá nghiêm chỉnh.
– Thưa ông chủ, thông tin đã được xác nhận rồi ạ. Omega và Beta đã chết khi đang làm nhiệm vụ ông giao. – Cậu ta cúi mặt xuống mà thông báo.
Người đàn ông trung niên kia liền thở dài một hơi rồi gõ nhẹ các ngón tay vào với nhau.
– Omega được người của ta tìm thấy trước bọn cớm tại một căn nhà hoang nằm khá xa trung tâm thành phố về phía nam được cho là dùng để bắt Erena. Cậu ta chết vì ngộp thở, trên cổ có vết hằn của dây. – Cậu ta tiếp tục thông báo tường tận từng chi tiết một.
– Hừm, sao nữa? – Lão ta hỏi cậu ta bằng giọng thản nhiên, dường như không có cảm xúc.
– Beta thì được tìm thấy ở chân dãy núi San Gabriel, cái chết khá là khủng khiếp, gãy xương hàm và gãy cô, trên cơ thể còn có những vết bầm tím giống như bị đánh đập. Có thể thấy người ra tay vô cùng nặng tay và dã man.
– Hừm. – Lão ta cười khẩy một cái rồi bật cười khành khạch, bản thân cảm thấy chuyện này khá thú vị.
Chàng trai kia đứng mà ngẩn người, không thể biết lão ta có suy nghĩ gì mà đáng cười như vậy.
– Thưa ông chủ, ông có nghĩ…? – Cậu ta ngước mắt lên mà hỏi lầm bầm trong miệng.
– Nặng tay như vậy chỉ có thể là Zeta, còn lại là do con điếm kia gây ra. – Lão ta vẫn cười thầm, các ngón tay gõ nhẹ xuống bàn, đôi lúc nhíu mày lại giống như đang suy nghĩ.
– Có lẽ ta nên khử con điếm đó trước, đó là việc đầu tiên cần làm. – Hắn cười khúc khích trong miệng.
– Dạ? – Cậu ta không nghe rõ, liền ngước mắt nghe ngóng ông ta.
– Mày cứ ra ngoài trước đi. – Ông ta phủi tay ra lệnh, cậu ta biết điều liền lui ra trước.
Hắn ngồi một mình trong căn phòng, ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ những mánh khóe, một kế hoạch hoàn hảo để có thể hạ được mục tiêu. Bất chợt chuông điện thoại reo lên, hắn ta chau mày nhìn xuống màn hình, đó là một cuộc gọi quốc tế.
– Alo? – Lão ta nhấc máy, cất giọng giả bộ ngạc nhiên.
– Lão già, đến lúc lộ mặt rồi đấy. – Giọng một người phụ nữ trẻ cất lên từ đầu dây bên kia, ngữ điệu giống như đang rất giận dữ.
– Sao cơ? – Lão vẫn giả bộ.
– Ông có muốn hợp tác không? – Giọng người phụ nữ bỗng gằn lại, ngỏ lời muốn hợp tác.
– Cậu ta mới tới đây sao? Được, có lẽ tôi sẽ muốn gặp cậu ta. – Người đàn ông bí ẩn đó nói trên điện thoại.
– Ha ha, được. Chắc chắn sẽ có phần thưởng, chỉ cần cậu ta có thể làm được vụ này. Đâu còn cách nào, chỉ có thể thuê sát thủ thôi. Được, được. – Nói rồi đồng thời ông ta viết một dãy số gì đó vào một tờ giấy nhỏ, sau đó mới cúp máy.
Như không thể kiềm chế bản tính khoe khoang, sĩ diện, Jackie lập tức ngồi xuống phía đối diện ông ta, nhận ngay một cái nhìn đầy khó hiểu.
– Tôi không cố ý nghe trộm cuộc điện thoại của ông, nhưng hình như ông đang muốn thuê sát thủ? – Cậu ta nhướn mày hỏi ông, tuy nhiên ông ta cũng không bận tâm tới.
– Nói cho ông biết, tôi cũng là một sát thủ. – Cậu ta dí sát mặt vào mặt ông ta, nói thầm nho nhỏ cùng với nụ cười nghịch ngợm luôn nở trên môi.
– Tôi không quan tâm cậu đã nghe được những gì, nhưng cậu thật sự nghĩ sẽ lừa được tôi sao? – Ông khoanh tay trước ngực rồi nhìn cậu ta.
– Tôi biết nhìn tôi không giống sát thủ chuyên nghiệp cho lắm, những đại cả của tôi là một người thật sự rất giỏi, nếu muốn ông có thể liên lạc với chúng tôi. – Cậu ta tự hào khoe ra, ngữ điệu tự tin vô cùng.
– Biến đi. – Ông ta lạnh lùng cất giọng đuổi thằng cậu ta.
Không hề trả lời, cậu ta chỉ nhanh chóng cầm chiếc bút của ông lên và ghi lên tờ giấy ban nãy của ông hai dãy số, xong xuôi cậu ta mới đứng lên, nụ cười tươi rói ấy lại nở trên môi.
– Một số là của trụ sở chúng tôi, một số là của đại ca chúng tôi. – Nói rồi cậu ta mới bước đi.
Sau khi cậu ta đi khỏi, người đàn ông mới nhìn vào tờ giấy và bất ngờ giật mình, hai mắt mở to.
_______
Khi đã nghe từ đầu tới cuối câu chuyện, Victor tức giận vô cùng, lập tức giơ nắm đấm lên, hai mắt tràn đầy sự căm giận. Cậu trai kia cũng vì sợ hãi mà nhắm chặt mắt lại.
– Victor! – Erena lại một lần nữa thốt lên, chân bước nhanh tới gần chỗ anh.
Cú đấm ấy giáng thẳng vào tường bên cạnh mặt cậu ta, cậu liền sợ hãi mà nuốt nước bọt ực một tiếng rõ to.
– Những việc như vậy là của tôi, không phải của cậu. Việc của cậu là chăm chỉ luyện tập chứ không phải lê la suốt ngày rồi bép xép, lo chuyện bao đồng. Bản thân cũng không tài giỏi gì đâu, tại sao lại không cố gắng? – Victor nói mà như quát thằng vào mặt cậu ta, ánh mắt ấy thật sự rất đáng sợ.
– Hơn nữa, bớt tọc mạch đi, rồi sẽ có ngày cậu không còn mở nổi mồm nữa đâu. – Anh trừng mắt nhìn cậu ta mà gằn giọng lên mặt.
Bất chợt chiếc điện thoại trong túi anh rung lên; Victor lập tức lấy ra, trên màn hình hiện một dãy số lạ, liền nhíu mày nhìn nó một lúc rồi bắt máy.
– Alo? – Victor cất tiếng, nhưng dường như đã nghe được điều gì đó từ đầu dây bên kia, ánh mắt lập tức trở nên hoài nghi, tay kia cũng bỏ khỏi cổ áo của Jackie.