Cô ngơ ngác quay sang nhìn anh, hai mắt mở to, đôi mày thanh mảnh chau mày lại, liên tục mở miệng thắc mắc, hỏi han anh nhưng Victor không một lần đáp trả, ánh mắt vẫn hướng thẳng về phía trước, tay ung dung đặt trên buồng lái.
Suốt cả quãng đường, giữa hai người cũng không hề có thêm một câu nói nào, biết dù có hỏi thêm Victor cũng không mở miệng, Erena bèn chấp nhận ngồi im lặng, tuy nhiên tâm trạng thì không hề ổn định chút nào. Cảm thấy bất bình, và bản thân cũng vô cùng tò mò nhưng chỉ biết hậm hực trong lòng.
Anh đưa cô tới một khu đất hoang nằm ngoài trung tâm quận Queens, đất cằn cỗi, hoang sơ, nơi đó có một căn nhà kho cũ kĩ nhưng tương đối rộng.
Erena xuống xe sau anh, ngơ ngác bước theo sau người đàn ông cao lớn kia, ánh sáng cũng tắt dần khi cô theo anh vào trong căn nhà hoang cũ kĩ ấy, sự ồn ào cũng rõ hơn.
Anh dừng chân, Erena rụt rè đứng nép bên anh, bản thân lại cảm thấy ngại ngùng, bối rối khi có tới bảy cặp mắt của những chàng trai trẻ đang đổ dồn về phía mình.
Họ dừng mọi công việc đang làm và lặng im nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, người con gái này sở hữu một thân hình chuẩn xác, dù ăn mặc vô cùng giản dị nhưng vẫn toát lên được nét đẹp ấy. Khuôn mặt nhẹ nhàng, thanh thoát, đôi mắt màu xanh dương thật long lanh như muốn hút hồn người đối diện.
Nhìn những ánh mắt kì quặc ấy đổ dồn về phía mình, cô nhất thời bối rối mà ngước lên hỏi anh.
– Victor, đây là đâu? – Erena bám nhẹ vào tay anh, ngước đôi mắt của đại dương bao la lên nhìn người đàn ông này.
Người đàn ông ấy khẽ nhếch mép cười, tay gạt nhẹ bàn tay nhỏ nhắn đang bám lấy cánh tay của anh, bước thẳng tới giữa căn phòng, hai tay đút vào trong túi quần, quay người lại nhìn cô.
– Hôm trước tôi đã gặp lại chúng, những kẻ mà tự cho rằng chúng ngưỡng mộ, và muốn làm đàn em của tôi. – Victor cúi mặt xuống đất, nói với giọng điệu trầm xuống đầy bí ẩn.
Erena lặng im nhìn anh mà chăm chú lắng nghe, đôi lúc lại khẽ nhíu mày mà suy ngẫm.
– Tôi đã giao chúng vài việc và chúng làm khá tốt. – Nói tới đây, môi anh nhếch lên cười, một nụ cười mãn nguyện, hài lòng, đôi mắt nâu sẫm ngước lên nhìn cô.
– Và biết đâu, làm việc với chúng lại tốt hơn làm việc một mình. – Anh ngẩng mặt và nhìn thẳng vào cô, đôi môi cười tủm tỉm khiến cô bất giác bật cười theo.
Nụ cười của người con gái này thật tươi tắn, rạng rỡ như òa lên trong hạnh phúc, trong lòng mừng quýnh cả lên, cô cảm thấy tự hào vì anh, việc này giống như một mốc quan trọng được đánh dấu trong cuộc đời anh. Giống như một bước ngoặt mới, một khời đầu mới cho sự nghiệp của Victor.
Nhìn người đàn ông này mà cô không thể kiềm nổi niềm hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ in đậm trên môi. “Em biết anh sẽ làm được, giờ mọi chuyện đang diễn ra rất tốt đẹp trên con đường của anh, em sẽ cố gắng đi cùng anh trên suốt con đường còn lại. Đừng chùn bước anh nhé, dù nó có nguy hiểm thế nào, em vẫn sẽ ở đây.”
Tuy tự hào vì anh như thế, hạnh phúc tới vậy nhưng không thể phủ nhận rằng cô rất lo cho anh, lo cho anh từng giờ từng phút, ngày nào với cô cũng có thể là ngày cuối cùng ở bên anh. Một phần suy nghĩ trong cô vẫn thấy thật khó xử.
“Sau tất cả những gì đã xảy ra, liệu anh có nhận ra công việc anh đang làm thật sự khó khăn và nguy hiểm tới mức nào không? Là anh biết, nhưng vẫn tiếp tục, bởi anh chưa từng biết lo lắng cho bản thân mình. Tuy anh là một người có suy nghĩ trưởng thành, chín chắn nhưng đôi lúc nó vẫn thật trẻ con.”
Erena đứng nhìn anh mà tủm tỉm cười, những nam thanh niên kia nghe vậy cũng đã hiểu được ý anh, và chắc chắn sẽ cố gắng không làm anh thất vọng, bởi rất ít khi Victor đặt lòng tin vào một ai đó.
Rồi lần lượt họ đọc tên mình, nói chuyện, cười đùa vui vẻ. Tới giờ trưa họ cũng ra ngoài mua đồ ăn nhanh về ăn chung. Trong một khoảnh khắc thời gian ấy, họ bỗng trở nên thân thiết, gần gũi hơn, và khoảng cách như được xóa nhòa.
________
Sau giờ nghỉ trưa, Victor đã chủ động đứng dậy và lớn giọng.
– Các cậu đã làm rất tốt trong những việc tôi đã giao, nhưng năng lực riêng của mỗi người, tôi vẫn muốn được thấy tận mắt.
Nghe vậy, họ đồng ý nghe theo ngay, rồi người này người kia lập tức rút súng ra mà bắn hạ những lon bia được đặt trên những gốc cây khô ngoài bãi đất trống.
Victor đứng khoanh tay quan sát họ, bản thân vốn là một kẻ kiêu ngạo nhưng không thể phủ nhận khả năng của họ rất khá, không ai là hoàn hảo, kẻ dùng súng rất tốt nhưng kĩ năng cận chiến lại kém, và ngược lại, nhưng anh lại chẳng hề chê trách, mà lại cảm thấy vô cùng tự hào vì họ.
Erena cũng ngồi quan sát họ với ánh mắt ngưỡng mộ, việc này giống như việc cô đã làm trong 1 năm qua khi còn ở V, những kỉ niệm đẹp ấy bỗng chốc lại ùa về trong giây lát.
Bỗng Victor bảo mọi người lui ra sau, trên tay cầm khẩu Glock 17 và đứng giữa mảnh đất hoang, một tay giơ ra về phía cô gái trẻ.
– Erena, tới lượt em. – Giọng anh trầm xuống mang vẻ ra lệnh.
Cô ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh, còn tự chỉ tay vào mình như để khẳng định lại. Khi nhận dược cái gật đầu chắc nịch của anh, cô mới từ từ bước tới bên anh.
Victor đưa cô khẩu súng ngắn, cô lúng túng cầm nó trên tay mà ngơ ngác nhìn anh.
– Cũng phải dạy em một số việc để tự vệ. – Victor thản nhiên nói.
Cô ngẩn người nhìn anh, chốc chốc lại nhìn xuống khẩu súng đang cầm trên tay, trong đầu lại nảy ra những suy nghĩ không thống nhất với nhau.
“Anh muốn em… trở thành một người giống anh? Em có thể làm được không đây? Mà nếu em không làm được thì sao?”
Nhìn cô có vẻ bối rối, nhưng Victor lại là người không có tính kiên nhẫn, liền chau mày nhìn xuống cô.
– Em muốn làm hòn đá ngáng đường tôi hay sao? – Victor lớn giọng nói với cô. Anh không muốn cô can thiệp vào những việc thế này, chỉ là muốn cô có thể tự bảo vệ được bản thân mình trong vài trường hợp.
“Không, em đâu muốn thế! Em đâu muốn càn trở anh… Em… Em…”