[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 33 Điều lo sợ? – Botruyen
  •  Avatar
  • 34 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 33 Điều lo sợ?

Victor đứng nhìn hai người phụ nữ với cái nhìn chằm chằm, bất chợt tiến lại gần trước mặt hai người. Anh đứng đút cả hai tay vào trong túi quần, thẳng lưng, cúi đầu xuống nhìn vị phu nhân, khoé môi nhếch lên khe khẽ.

– Hiếm khi thấy phu nhân rời khỏi nhà, lại còn cất công tới dây. Nhớ tôi lắm sao? – Nụ cười nửa miệng của anh khiến Uyển Nhi mở to mắt, nhìn anh chốc lát rồi lại thở dài. Bỗng nhiên lại cảm thấy khó xử.

Victor bước tiếp một bước nữa, gần hơn, gần hơn, vị phu nhân chỉ biết cúi gằm mặt xuống, ấp úng, dường như có chuyện gì đó khó nói. Cô hầu gái đứng nép vào sau người goá phụ, ánh mắt đăm đăm nhìn người đàn ông trước mặt.

– Lên xe đi, tôi đưa phu nhân về. – Nói rồi Victor bấm chiếc chìa khoá ô tô, hai chiếc đèn pha của xe nháy lên kêu “píp píp”, anh một mực tiến thẳng về phía trước và mở cửa chờ sẵn.

Cả hai người phụ nữ đều quay người lại nhìn về phía cánh cửa xe được mở ra sẵn, bên cạnh là người đàn ông trẻ với ánh mắt sắc như dao ấy. Mỹ Anh nhẹ nhàng ghé sát vào tai vị phu nhân mà hỏi khẽ:”Phu nhân sẽ nói chứ?”

Uyển Nhi nghe xong mà khẽ thở dài, ánh mắt trĩu xuống nhưng không trả lời, chỉ một mực tiến thẳng lên xe. Victor đóng sập cánh cửa sau rồi ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, đồng thời nổ máy.

Anh dùng tay chỉnh lại gương chiếu hậu, vị phu nhân đưa mắt nhìn chiếc gương phía trước đang chiếu thẳng vào mặt mình, bắt gặp một ánh mắt trầm xuống của anh. Đôi mắt ấy vốn chứa chất ít nhiều suy tư, tuy nhiên lúc này lại nhìn cô với vẻ trêu đùa, anh nhướn mày như cố gây sự chú ý của cô, vị phu nhân thở dài liền đánh mắt nhìn đi chỗ khác.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên con phố lớn, ánh đèn rực rỡ của đường phố toả sáng hai bên, những biển hiệu nhấp nháy, những tiếng ồn ào, tấp nập của còi xe, của người đi đường. Victor đăm đăm đôi mắt nhìn về phía trước, chốc chốc lại nhìn vào gương chiếu hậu. Khuôn mặt cô như chất chứa một nỗi suy tư, dường như rất khó nói.

Victor dùng tay bấm nhẹ vào những chiếc nút nằm bên hông, những chiếc cửa kính được kéo lên từ từ rồi đóng kín lại. Vị phu nhân đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài xe, bất chợt ngơ ngác khi những tấm kính được kéo lên, âm nhạc dịu nhẹ trong xe bắt đầu được phát ra. Uyển Nhi ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt đen láy của cô mở to tròn.

– Phu nhân có chuyện muốn nói, phải không? – Victor cất giọng hỏi cô thật nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn vào trong gương chiếu hậu, rồi lại đưa mắt về phía trước.

Uyển Nhi khẽ giật mình, tuy nhiên cũng không nói gì.

– Khó nói tới vậy à? – Anh hỏi tiếp, ngữ điệu vẫn thản nhiên như vậy.

Có vẻ Uyển Nhi không có ý trả lời câu hỏi của anh, cô hầu gái thấy vậy mà trong lòng như bứt dứt không thể chịu nổi, liền bật ra một câu.

– Phu nhân của tôi không đủ can đảm… để làm điều đó…! – Cô hầu gái lắp bắp, sâu trong ánh mắt có vẻ bối rối.

Tiếng kêu của hắn đau đớn, xót xa tới tột cùng, mồ hôi chảy đầy từ đỉnh đầu xuống, ướt nhẹp khuôn mặt đang nhăn nhó bởi nỗi đau đang hằn sâu trên da thịt.

– Mày muốn cái gì?! – Hắn hét lên trong tiếng xuýt xoa của chính mình, ánh mắt hướng thẳng vào anh.

Victor đưa ánh mắt vô hồn nhìn hắn, vẻ mặt anh như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay lúc này, con dao anh cầm trên tay lúc này đã nhuốm một màu đỏ của máu, chảy đầy xuống cả tay cầm.

– Ai là kẻ đã thuê mày ám sát Minh Thắng? – Victor hỏi với ngữ điệu lạnh như băng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn ngước mắt nhìn anh, đôi môi vẫn khép lại, không có dấu hiệu là sẽ trả lời.

Không còn kiên nhẫn, Victor lập tức cúi người xuống, dí sát mặt vào mặt hắn, đồng tử giãn to ra, giọng gằn lên rất đáng sợ.

– Sủa ra cái tên đấy xem nào. – Anh nói với vẻ giận dữ vô cùng, tuy nhiên, cuộc đối mắt ấy vẫn tiếp tục, hắn vẫn lựa chọn sự im lặng.

Victor tức điên, lập tức hét lớn.

– Nói!

Anh giơ con dao lên rồi cắm mạnh vào đùi hắn một cái thật mạnh, hắn hét lên thật to:”A!”, đôi mắt hắn nhắm chặt lại, con dao găm thật chặt vào da thịt hắn, máu chảy ra.

Hắn vẫn cố chấp, những tiếng ư ử trong miệng hắn kêu lên từ từ, Victor tức giận nắm chặt cán dao, kéo nhẹ con dao xuống phần đầu gối hắn. Vì quá đau mà hắn đành thốt lên.

– P…Phúc Thạch!

Đã có được điều mình muốn, Victor lập tức rút con dao ra khỏi đùi hắn, người cũng đứng thẳng dậy, đôi mày chau lại ngẫm nghĩ, nhưng dường như không lấy làm ngạc nhiên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.