[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 32 Ghen ghét – Botruyen
  •  Avatar
  • 33 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 32 Ghen ghét

Chiếc Mercedes bạc dừng kít lại ngay trước một căn nhà kho cũ rích khá rộng rãi nằm giữa một khu dân cư vắng bóng người, xung quanh chỉ có đât hoang cằn cỗi và một vài căn nhà xập xệ.

Victor đưa mắt nhìn xung quanh, đôi chân chậm rãi bước vào trong, âm thanh ồn ào bởi những lời tranh cãi, chuyện trò của đám thanh niên nghe càng rõ hơn.

“Mùi hương” của sự cặn bã như sộc thẳng vào mũi anh, Victor khẽ nhíu mày, đẩy nhẹ cánh cửa sắt mà nhìn vào trong.

Hình ảnh những nam thanh niên trẻ với những chai rượu, lon bia vứt lăn lóc trên bàn, mùi của rượu, những lời nói bông đùa, cợt kễnh của đàn ông khi say cứ truyền thẳng vào tai anh, khói thuốc lá cũng bốc lên mù mịt. Victor nhíu mày nhìn chúng mà ngán ngẩm vô cùng.

Cánh cửa được đẩy mạnh, tiếng “cốc cốc” vang lên khi Victor gõ vào cánh cửa đó, khiến tất cả mọi người trong căn nhà kho ấy quay ngoắt nhìn về phía cánh cửa với vẻ khó chịu.

Bất chợt chúng giật bắn mình khi thấy người đàn ông đứng đó với sắc mặt lạnh lùng, đáng sợ, hơi lạnh cứ thế toát ra từ người đàn ông đó khiến người ta lạnh sống lưng.

Chúng bất giác đứng bật dậy, nhìn anh với vẻ lúng túng, ngập ngừng. Làn khói thuốc cứ lan tỏa trong không gian im ắng, lạnh lẽo đến phát sợ này khiến chúng đổ mồ hôi thành dòng. Một tên bạo dạn đứng dậy, cố gắng nói với vẻ tỉnh táo.

– A…anh ạ? – Hắn lúng túng tới nghịu lưỡi.

Victor chẹp miệng nhìn xung quanh mà chán ngán vô cùng, chân tiến thẳng vào sâu thêm, ngón trỏ lướt nhẹ trên thành ghế dài, tiếng bước chân của anh kêu vang khắp căn phòng, ngày một gần với chúng.

Anh một tay đút vào túi quần, tay còn lại giơ lên trước mặt, xoa xoa hai ngón trỏ và cái vào với nhau, bất giác nhíu mày khi thấy lớp bụi dày đặc bám trên ngón tay.

– Hôm nay anh tới đây…chắc hẳn là có việc gì phải không ạ…? – Cậu thanh niên ban nãy vẫn tiếp lời, mồ hôi cứ thế chảy thành dòng trên khuôn mặt dễ nhìn.

– Không sai. – Victor đút cả hai tay vào trong túi quần, mặt hơi nghếch lên, nói với chúng bằng giọng kênh kiệu.

– Tôi cũng đã suy nghĩ về việc mọi người nói, trùng hợp thay tôi cũng đang có việc phải làm nhưng lại quá bận. Muốn tìm thử tới đây xem có thể “nhờ vả” không. – Victor nói với giọng trầm xuống khiến không khí càng thêm nặng nề trong cái vẻ u ám của nơi đây.

– Nhưng không biết là mấy người… có làm nên trò trống gì không? – Victor đưa mắt nhìn đám người nọ một lượt rồi hỏi một câu khiến chúng chột dạ.

– D…dạ, anh có chuyện gì cứ nói, bọn em sẽ giúp hết sức! – Cậu ta thốt lên đầy quyết tâm, tuy nhiên vẫn còn vẻ sợ hãi bởi sắc khí tỏa ra từ người anh.

“Vâng, đúng rồi đó!”, “Anh cứ nói!”, từng câu nói đầy quyết tâm ấy của chúng khiến anh khẽ nhếch môi cười, liền tiếp lời.

– Cũng không có gì quan trọng, chỉ là tìm người về đây. – Victor cười khẩy một cái, tay rút ra từ trong túi chiếc điện thoại cảm ứng. Anh bấm bấm, lướt nhẹ trên màn hình rồi giơ hình ảnh một người con trai với vẻ ranh ma ra trước mặt chúng.

– Bắt hắn về đây sao? – Chúng ngơ ngác nhìn nhau, một thằng con trai với vẻ gàn dở như vậy thôi à?

– Đừng bao giờ để vẻ bề ngoài đánh lừa ta. – Victor nhếch mép nhìn chúng. Một nụ cười khinh thường thấy rõ.

– Khả năng của các người tôi vẫn chưa được tận mắt thấy, nhưng hắn không phải một kẻ tầm thường. – Anh răn đe chúng bằng giọng đanh thép, ra vẻ nghiêm trọng.
Anh mở cánh cửa sau và lấy bó hoa Phăng-xê ra, cầm nó trên tay mà tiến tới. Bất chợt anh dừng chân giữa con đường vào cửa chính, đưa mắt nhìn về phía phòng khách, ánh đèn trong phòng đang sáng, làm nổi bật lên ba bóng người đang đứng.

Victor nhíu mày chợt cảm thấy bất an, liền vòng ra phía cửa sau phòng bếp.

___

– Hôm nay cảm ơn cô nhiều, không cần tiễn chúng tôi đâu. – Trịnh phu nhân cúi đầu chào Erena tỏ vẻ thành kính.

– Dạ không có gì đâu. Phu nhân và cô về cẩn thận. – Erena lễ phép cúi đầu chào.

Cô hầu Mỹ Anh dìu phu nhân ra phía cửa chính, còn Erena thì dọn dẹp trong phòng bếp.

Bất chợt có tiếng người bước chân vào từ phía sau, Erena ngạc nhiên liền quay ngoắt đầu về phía sau.

Còn ngạc nhiên hơn nữa khi thấy Victor trở về và đặt nhẹ một bó hoa Phăng-xê xuống mặt bàn bếp, cô gái trẻ mở to đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm vào anh và bó hoa được bó lại cẩn thận ấy.

– Victor? – Cô cất giọng ngơ ngác.

– Hoa đẹp, nên mua. – Victor lạnh lùng nói rồi bỏ đi ra ngoài, tuy nhiên lại bước đi rất chậm như chờ đợi gì đó.

Erena tiến lại gần bó hoa anh mua về, cầm lên ngắm nghía một hồi, cô kề nó lên trước mũi, hít nhẹ một hơi, bất giác nụ cười nhẹ nhàng nở trên khóe môi cô.

Ở phía xa xa, Victor vẫn đứng đó và liếc mắt nhìn cô, theo dõi từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất của cô.

– Chúng đẹp thật. – Cô thì thầm nhẹ nhàng.

– Em thích lắm! – Cô quay mặt ra phía anh mà cười thật tươi, nụ cười hạnh phúc của cô như xua tan mọi bực bội trong anh.

“Giúp ta hàn gắn những vết thương lòng?” Victor ngẫm nghĩ rồi cũng bỏ qua, lập tức tiến nhanh về phía cửa trước.

Cô hầu gái dìu phu nhân ra khỏi cánh cửa chính, rảo bước xuống con đường đá dẫn tới cổng sắt, bất chợt Uyển Nhi đứng khựng lại khi nhìn thấy chiếc xe Mercedes màu bạc ở trước cổng biệt thự.

– C…chiếc Mercedes? – Cô hầu gái ngập ngừng.

Bất chợt ánh đèn cửa chính được bật lên từ sau lưng, Uyển Nhi giật mình quay ngoắt lại phía sau.

Victor đứng ngay giữa cửa ra vào từ lúc nào không hay, một tay anh đút túi quần, tay còn lại tì trên thành cửa. Ánh mắt vô cảm ấy của anh nhìn chằm chằm vào cô khiến cô lúng túng, không nói thành lời…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.