Angela hoàn thành việc giao dịch, tiền cũng đã được đưa tới tay của JD, lượng dầu mỏ đó sẽ được chở đến cho The Demons sớm nhất có thể.
Cô nhẹ nhõm thở phào, ngồi nhâm nhi tách espresso tại một quán cà phê hạng sang, bỗng chuông điện thoại reo lên, một dòng số lạ hiện lên trên màn hình.
Angela ngạc nhiên liền nhấc máy.
– Alo? – Giọng cô gái trẻ cất lên, phút chốc lại lặng im như lắng nghe đầu dây bên kia nói gì.
Sắc mặt của cô thay đổi từ từ, đôi mày nhíu lại, ngờ ngợ.
– Ông là ai? Sao lại biết số của tôi? – Ngữ điệu của cô phần nào cho thấy mọi chuyện dần trở nên căng thẳng.
– Chẳng nhẽ cô không muốn biết lí do cậu ta bỏ cô đi vào nửa đêm như thế? – Giọng người đàn ông lạ hoắc cất lên đầy bí ẩn.
– Ý ông là sao…? – Angela tò mò, ánh mắt đảo liến thoắng khi cố lắng nghe lão ta.
– Sao?! Cô ta ư?! – Cô tức giận gắt lớn, đồng tử giãn to, những nếp nhăn xô lại trên trán, tay nắm chặt chiếc điện thoại.
– Khoan, nhưng ông là… – Cô gái trẻ lúng túng gặng hỏi danh tính của người đàn ông xa lạ.
– Đừng lo cô gái trẻ, tôi sẽ còn gọi lại. – Lão để lại lời nhắn cuối cùng kèm theo nụ cười khả ái, đầy mưu đồ rồi dập máy ngay sau đó.
Angela buông chiếc điện thoại xuống, hai hàm răng nghiến chặt lại với nhau, tay bấu chặt lấy khăn trải bàn, ngọn lửa ẩn trong đôi mắt ấy bỗng bừng lên đầy hận thù.
Bất chợt cô điên tiết rút tiền từ chiếc túi xách tay hiệu Hermes, rồi đập mạnh xuống bàn, lập tức rảo những bước đi đầy sức hút ra khỏi quán, tay bấm gọi vào một số điện thoại khác.
***
Victor ngồi tựa lưng vào đầu giường, một tay vòng ra sau đầu để tựa, đôi mắt xa xăm, đăm chiêu suy nghĩ.
Chốc chốc lại khẽ nhíu mày, lắm khi lại vò đầu bứt tóc, mọi chuyện như rối tung hết cả lên.
“Tới giờ này ắt hẳn hắn không đi được đâu xa, nhưng vấn đề là… thời gian ở đâu ra mà đi tìm hắn?”
Victor nhăn mặt tức tối, lặng im trong chốc lát, bất chợt lại nảy ra một ý, đôi mắt màu nâu sẫm ấy trở nên ranh mãnh, sắc sảo.
Anh nhếch mép đặt chân xuống giường, tay với lấy chiếc quần âu đang vắt trên ghế, liền mặc vào với vẻ vội vã.
Chuông điện thoại reo lên, anh ngoái cổ nhìn vào màn hình chiếc điện thoại cảm ứng được đặt trên bàn, dòng chữ “Angela” hiện lên trên đầu, Victor tặc lưỡi chợt thấy phiền hà.
– Không… Cô vừa nói gì cơ? Tổ chức trước kia của cậu ấy ư? – Trịnh phu nhân ngập ngừng hỏi.
– V…vâng. – Erena ngơ ngác.
– Ý cô là V? – Người phụ nữ thốt lên.
Erena bất ngờ vô cùng, người phụ nữ này..
– Chồng tôi từng làm việc cho V… và cũng đã rời khỏi đó… – Trịnh phu nhân như không thể trụ vững được nữa, tinh thần bị lung lay.
“Khi bị phát hiện, Erena đã bị người của tổ chức gây ra những nỗi đau thể xác đáng sợ như vậy, ắt hẳn chúng muốn trừ khử cả cô ấy và Victor…?
Điều đó sẽ xảy ra với những kẻ phản bội… Vậy cái chết của chồng mình… cũng là do V làm thật sao…là thật…sao…?”
Trịnh phu nhân bối rối, bấy lâu nay cô đã nghi ngờ chúng không dưới 100 lần, nhưng chưa một lần nào cô dám tin là vậy. Dẫu biết lão ta sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội, nhưng những tình nghĩa năm xưa…lẽ nào ông ta đã quên sạch…?!
“Chắc không phải đâu… kẻ giết chồng ta không phải người của V, hơn nữa, V cũng không thối tha tới mức thuê sát thủ bên ngoài để làm những việc chúng đã quá quen đó… Không phải, chắc chắn không phải.”
Phu nhân đổ mồ hôi nhễ nhại, mặt tái mét đi vì sợ hãi, cô hầu gái liền lấy khăn thấm mồ hôi cho cô.
– Cô… cô không sao chứ?! – Erena lo lắng nhìn cô.
– Cô có sợ chết không? – Trịnh phu nhân bất chợt hỏi một câu khiến Erena sững người lại, bỗng nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi mới mỉm cười nhẹ nhàng.
– Có chứ, sợ lắm. Nhưng điều đáng sợ hơn là Victor bị làm sao. Vậy nên phải cố mà sống dù có chuyện gì, thế mới lo cho anh ấy được. – Cô cười như an ủi chính bản thân mình.
– Cô có biết rằng…
– …rằng lão ta sẽ không bao giờ tha cho chúng tôi tội phản bội ư? Tôi biết mà. – Erena vẫn cười thạt nhẹ nhàng.
– Chính vì thế mà tôi càng phải sống, vì Victor… chẳng bao giờ suy nghĩ cho bản thân gì cả… – Erena ngập ngừng nói, khóe mi cô có gì đó hơi ươn ướt nhưng lại được gạt ngay đi.
Trịnh phu nhân nhìn cô như vậy mà trong lòng lại thấy xôn xao. “Cô bé, cô quá giống tôi. Ngày đó anh ấy sống trong lo sợ, tôi lại yếu duối chẳng thể giúp được gì nhiêu cho anh, tưởng chừng những lúc tôi yếu đến mức gần đất xa trời, lẽ ra tôi đã ra đi trước anh. Nhưng nhìn anh như vậy nên tôi không bỏ anh lại được, chỉ còn có thể vượt lên chính mình, chống chọi với bệnh tật, cố gắng sống để ở bên anh, chăm lo cho anh. Kết quả là anh lại ra đi trước tôi…
Vì yêu nên mới vượt qua được bách bệnh, vì yêu nên đã vượt qua được những sóng gió. Bởi vậy, có những người xứng đáng để ta sống vì họ.”
Phu nhân nhìn lại vào người con gái trước mặt, liền khẽ cười thầm trong lòng, những kí ức tươi đẹp khẽ ùa về trong cô…