[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 3 Từ bỏ – Botruyen
  •  Avatar
  • 49 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 3 Từ bỏ

Ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng trước hành động của Zeta, anh ta thật sự đã làm vậy, để bảo vệ Erena sao?

Cô run lên bần bật, cũng vì hoảng sợ, cũng vì lời nói của anh mà ngạc nhiên vô cùng.

Lão ta bực bội, buông con dao ra rồi thẳng thừng bỏ đi.

Vết máu chảy xuống sàn nhà, rồi kéo dài theo từng bước đi của anh vào nhà vệ sinh.

Cô mở to đôi mắt màu xanh dương, cả một đại dương trong đó đang hỗn loạn.

Cô tức tốc chạy theo anh, trên mặt hiện rõ hai chữ “lo lắng”.

Anh đang rửa vết thương dưới vòi nước, máu pha với nước rồi chảy thẳng xuống bồn rửa, anh nhìn chúng mà khẽ nhăn mặt.

– Tại sao lại cứu tôi? – Cô thở hổn hển, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.

– Chẳng vì gì cả. – Anh lạnh lùng trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay bị thương.

– Nhưng… – Cô lắp bắp, khẽ cau mày khó hiểu.

– Chỉ là em rất giống bà ấy. – Anh quay mặt lại nói với cô.

Ánh mắt ấy bỗng chuyển thành một hố đen sâu thẳm, cảm tưởng như hồn cô đã bị hút sâu vào đó.

Lời lẽ thốt ra từ chính miệng anh cũng tràn đầy sự vô tình. Nói rồi anh quay đi ngay, mặc cho cô đứng ở cửa và suy nghĩ gì đi chăng nữa.

Có lẽ giây phút này, là giây phút đã thay đổi tất cả.

Từ ngày đó trở đi, mọi chuyện cũng đã khác.

Chuyện cô ở nơi này, lão Phúc Thạch – ông chủ của tổ chức cũng đã biết, nhưng dường như lão không còn ý định giết cô hay đuổi cô đi.

Cô trong mắt lão cũng chỉ là một con chuột cống, không hơn không kém.

Mọi người nơi đây cũng quý cô, việc nấu nướng cho mọi người trong tổ chức, hay dọn dẹp tổ chức cũng do cô một mình đảm nhiệm, còn lí do gì để làm hại cô sao.

Chàng trai đã đối tốt với cô, sẽ tốt với cô mãi. Tình cảm đó của anh dần được bộc lộ ra ngoài ngày một rõ hơn.

Hôm nay mọi người tập trung tại phòng đấu tập, cô chỉ tới xem ké, một phần cũng vì cô phụ trách phần nước giải khát và khăn để thấm mồ hôi.

Mọi người đấu với nhau thật tài quá, cô nhìn mà cũng trầm trồ thán phục.
Alpha cắn chặt răng, anh làm bạn với Zeta bao lâu nay, nhưng không thể ngờ sẽ có ngày cậu ta như thế này.

Lão Phúc Thạch cũng nắm chặt tay, mạnh bạo nói lớn.

– Ngoài cánh cửa kia cũng còn rất nhiều người nữa, ngươi không thoát đâu! – Giọng điệu hung tợn của hắn vang lên.

– Thú vị đấy. – Anh vẫn cười, nụ cười này dần trở nên đáng sợ hơn.

Người đang đứng trước mặt anh lúc này, là một Zeta rất khác, anh chưa từng thấy.

Đây không phải Zeta mà anh biết, hoặc Zeta mà anh biết không phải là con người thật của cậu ta.

Ánh mắt của cậu ta thật đáng sợ, ngay cả nụ cười cũng vậy.

Nhưng Alpha đã nhận ra ánh mắt của Zeta rất nhanh, ánh mắt cậu ta nhìn anh như thể có điều muốn nói.

Bỗng Zeta hạ súng bên Alpha xuống, anh nhìn cậu ta với ánh mắt thuyết phục.

– Cậu có thể đi với tôi, cậu biết mà. – Anh cười nhẹ.

Alpha bất ngờ vô cùng, đầu óc bỗng trở nên rối loạn, mọi thứ đều trở nên mâu thuẫn.

Ánh mắt anh có gì đó lưỡng lự, thi thoảng liếc sang nhìn ông Phúc Thạch.

Bỗng tay cầm súng của anh ta run lên, các ngón tay như định định bóp cò.

“Đoàng.” Tiếng súng vang lên một cái khiến lão ta giật bắn mình, một viên đạn đã găm vào chân Alpha khiến anh ngã quỵ xuống.

– Đó là lựa chọn của cậu. – Zeta gằn giọng rồi quay gót bỏ đi.

– Còn ông, ông nên giết tôi khi còn có thể. – Anh thẳng thừng bước đi mặc cho lão ta có lải nhải gì đi chăng nữa.

Anh bước qua cánh cửa đó, mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh, những ánh mắt ngạc nhiên, nhưng cũng có tiếc nuối.

Tay ai cũng cầm sẵn vũ khí, anh cũng nhận thấy điều đó.

– Cứ tiến lên đi, xem trình mọi người thế nào. – Anh thản nhiên thách thức họ, nhưng chẳng ai dám đứng lên và đánh nhau với anh, có lẽ họ vẫn coi anh là đồng đội, họ không thể ra tay.

Chờ đợi nhưng không ai lên, anh liền đi thẳng về phòng, lúc này, cũng một ánh mắt đang nhìn anh chằm chằm với sự tiếc nuối.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.