Erena lúng túng nhìn xuống cái xác dưới chân mình rồi quay ngoắt nhìn chiếc điện thoại cảm ứng với màn hình nứt đôi bị ném phía xa kìa.
Đôi chân chập chững bước tới đó, cô cúi lưng nhặt chiếc điện thoại lên rồi nhét vội vào trong túi quần.
Bất giác nhớ tới tên Beta hống hách, ngang ngược, tay chân cô gái lại run cả lên, mắt lia xung quanh như đang tìm kiếm đồ phòng thân.
Một thanh sắt rỉ được dựng phía góc tường bên kia, cô vội vã chạy tới mà chụp lấy. Đôi chân nhỏ rón rén tới nấp cạnh cánh cửa đã hoen rỉ, tay lăm lăm thanh sắt ấy, miệng lầm bầm không thành tiếng do run sợ.
“Chắc chắn sẽ được thôi, không sao đâu!” Erena thở gấp gáp, tim đập mà như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại.
Chờ đợi 5-10 phút, tên đó vẫn chưa quay lại, Erena càng thêm lo lắng và hồi hộp, tính hé cửa ra nhìn, bất chợt cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, tiếng “két” ấy lại vang lên chói tai.
Hắn ngó mặt vào trong, đôi mắt hời hợt nhìn vào căn phòng tăm tối, bất chợt há hốc miệng khi thấy đồng đội của mình nằm dưới đất, hai mắt mở to, khuôn mặt trắng toát.
– Ome… – Hắn thốt lên đầy ngạc nhiên nhưng rồi ăn trọn một cú trời giáng vào đầu bằng thanh sắt rỉ.
Máu trên đầu hắn chảy xuống từ từ, sát thương khá mạnh nhưng chỉ đủ làm hắn choạng vạng, hoa mắt đi một chút, nhân lúc ấy Erena nhanh chân chạy vội ra ngoài.
Ngoài trời bây giờ tối om, tới cả một chiếc đèn đường cũng không có, chỉ còn ánh trăng rọi xuống khiến cho cảnh vật xung quanh mờ ảo, Erena chỉ còn biết dựa vào đó mà tìm đường đi.
Cô sợ hãi chạy vào một công viên nhỏ gần đó, cơ thể nhỏ bé, nhanh nhạy của cô len lỏi vào bóng tối, qua từng bụi cây.
Lúc này, Beta đã đứng vững lại, một tay ôm đầu rồi hùng hổ chạy ra ngoài với sự tức giận tới tột độ. “Con đĩ này, mày nghĩ mày thoát được tao à?” Beta điên tiết lầm bầm trong mồm.
Cô chạy trốn trong công viên đó và tìm chỗ ẩn nấp dưới gầm một chiếc cầu trượt vì cô biết bên ngoài nơi này không còn chỗ trốn cho cô, hơn nữa, ở đây cô được che chở bởi bóng tối, chắc hẳn hắn sẽ khó có thể tìm ra.
Vì quá mệt mỏi, Erena ngồi bó gối một góc, đầu tựa lên đầu gối, hai mắt lim dim, cô sắp chìm vào giấc ngủ sau bao chuyện ấy.
***
Cánh cửa phòng khách sạn mở toang ra bởi một lực đẩy khá lớn, người phụ nữ quắp hai chân lên thân của người đàn ông, hai tay vòng qua cổ anh, ôm hôn thắm thiết.
Những âm thanh mặn nồng vang động khắp phòng, người đàn ông đặt lưng cô gái xuống giường, hôn cô mãnh liệt, cảm tưởng như sắp nuốt chửng cô.
Đôi môi anh mơn trớn trên da thịt cô đem lại nhiều phấn khích, cô đan những ngón tay vào tóc anh, cảm nhận mùi hương từ cơ thể đàn ông hòa quyện với men rượu nồng.
Cô gái ôm lấy đầu anh vùi vào ngực mình, miệng cười khúc khích, đôi khi còn nói yêu: “Nào, từ từ nào!”
Tuy vậy nhưng hành động lúc này của Victor không hề bị đình trệ, con quái thú trong anh đang thèm khát tột độ, nó muốn nuốt chửng cô ngay lúc này. Hai tay anh cởi cúc áo sơ mi, rồi tới chiếc thắt lưng.
– Khoan đã nào! – Cô dùng tay ôm lấy hai má anh mà nhấc lên, anh nhíu mày nhìn cô, cơn thèm khát như bị kìm hãm, cơ thể anh thấy khó chịu vô cùng.
Khuôn mặt lấm lem bởi đất cát, bầm tím rõ rệt, khóe môi có vết xước.
– Mặt? – Victor giữ nguyên ngữ điệu, nhìn thẳng cô mà hỏi với ánh mắt sắc bén.
Không rõ vì gì mà cô lại trở nên yếu đuối trước người đàn ông này như vậy, bao sự kiên cường, mạnh mẽ của đêm qua bỗng bay đi đâu mất, còn lại thể xác mỏng manh này.
Đầu óc cũng trống trơn không còn suy nghĩ được gì, chỉ là tiện gì nói nấy.
– Em bị đâm phải cột điện lúc về..
– Cột điện biết đánh người sao? – Victor chau mày nhìn cô như hỏi móc.
“Điên mất! Nghĩ gì mà lại nói như vậy!” Erena lúng túng, nhưng đã chót nói vậy thì phải nói nốt, phóng lao phải theo lao thôi…
– Em bị đâm phải…thật mà… – Cô ngập ngừng quay mặt đi.
Victor thở dài ngao ngán, bỗng đứng dậy và tiến lại chỗ cô, càng gần, tim cô đập càng nhanh vì sợ hãi.
Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô những lời lẽ thật nhẹ nhàng mà cũng thật đáng sợ.
– Đừng bao giờ giấu tôi chuyện gì, có biết không?
Cô sợ hãi chỉ biết nuốt nước bọt mà kìm nén trong lòng nỗi sợ ấy, bỗng bàn tay to lớn, ấm áp của anh nắm lấy cổ tay cô, kéo lên cầu thang.
Đôi chân bị trẹo của cô theo đà bị kéo mà bước lên, cô rên lên khe khẽ. Victor ngạc nhiên quay lại nhìn xuống chân cô, đôi mày chau lại thầm thấy phiền phức.
Chẳng nói chẳng rằng, anh xoay người bế ngửa cô lên, Erena mở to mắt nhìn anh, vừa sợ hãi vừa thấy an toàn. “Anh thật sự…không giận sao?”
Victor bế cô lên tầng hai, bước vào pbòng tắm. Cô ngơ ngác nhìn anh.
Victor đặt nhẹ cô vào bồn tắm, một tay mở vòi nước, cho nước xả đầy vào trong bồn. Nét mặt không biểu lộ chút sắc thái nào nhưng lại đang làm một hành động kì lạ, thậm chí anh còn cởi chiếc áo sơ mi của mình ra rồi ném xuống đất.
Tiếp đến, anh tới bên cô, cầm vạt áo của cô mà cởi ngược lên, để lộ những vết bầm tím ở lưng lấp ló sau dây áo lót.
Erena sợ hãi khi thấy hành động lạ thường này của Victor, cho tới bây giờ anh vẫn không hé miệng nửa lời, cô liền dùng hai tay ôm người, che đi phần ngực.
– Victor, anh làm gì thế…?
Hành động không hề bị trì trệ bởi câu hỏi hồn nhiên của cô, Victor vẫn tiếp tục, đôi tay mon men xuống phía dưới cô, cởi chiếc cúc quần…