[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu – Chương 28 Mất liên lạc – Botruyen
  •  Avatar
  • 45 lượt xem
  • 3 năm trước

[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu - Chương 28 Mất liên lạc

Victor chợt mở mắt, trước mặt là trần của một căn nhà nhỏ, anh bật dậy đưa mắt nhìn xung quanh, các dụng cụ y tế sơ cứu bày biện ngay trong một chiếc khay sắt được đặt trên bàn cạnh giường.

Những chiếc bông thấm máu, những chiếc băng gạc xé dở đầy trên đó. Lúc này Victor mới ngờ ngợ lại chuyện ban nãy.

Chiếc áo sơ mi màu xanh than của anoh cũng đã được cởi bỏ, cánh tay bị thương ngoài da cũng được băng lại, môi cũng được thấm máu, giờ chỉ còn lại vết xước ở khóe môi.

Anh bước chân xuống giường, bước từ từ ra phía cánh cửa, bên ngoài khung cảnh khá hỗn loạn, mọi người ra sức dọn dẹp mớ hỗn loạn mà vụ nổ ấy gây ra.

Nhìn sang phía bên kia, JD cùng một vài đàn em đang ngồi nhìn chằm chằm vào một chiếc túi khả nghi khác, nét mặt cau lại, miệng mấp máy gì đó.

Vì tò mò, Victor liền bước tới chỗ họ, bất chợt Angela từ đâu bước tới bên anh với sự lo lắng.

– Anh có sao không? – Angela bám nhẹ tay lên vai anh, đôi mắt ngước lên đầy lo âu.

– Không sao. – Victor trả lời cụt ngủn, đồng thời cầm tay cô gạt nhẹ ra, tiến mạnh chân tới chỗ họ.

Cả hai cùng đứng nhìn xuống chiếc túi ấy, một quả bom thô sơ, tự chế nhưng không được chuyên nghiệp lắm, được đặt gọn trong một chiếc túi. Đồng hồ không còn đếm ngược nữa, JD cầm nó trên tay mà ngắm nghía.

– Nơi này sẽ nổ tung vì bom mất thôi. – Angela chẹp miệng chán trường.

Victor ngạc nhiên, bất giác đánh mắt sang nhìn cô.

– Có 2-3 túi bom nữa được đặt ở quanh mỏ, có mấy chỗ chúng ta đã đi qua, lạ thay, sao không ai phát hiện nhỉ? – Angie chống tay vào cằm đầy trầm tư.

– Người của The Pythons tìm ra à? – Anh mở miệng hỏi bằng giọng cứng rắn.

– Hình như không, là bạn của con bé kia. – Cô nàng bĩu môi khinh khỉnh.

– À kia kìa, mà sao chúng vào đây được? Trèo núi à? – Cô nói với vẻ ngạc nhiên, đồng thời chỉ tay về phía vài nam thanh niên đang bị The Pythons tra hỏi.

Đôi mày anh cau nhẹ, ngờ ngợ như nhận ra. “Kia là thằng đứng dầu trong mấy đứa đã quỳ gối xin xỏ mình đêm qua mà?”

“Nước mắt.” Victor sực nhớ lại. “Tại sao lại rơi nước mắt?”

Victor chau mày, cố gắng liên kết các sự việc, bất giác mở to mắt. “Phải, mọi chuyện là như vậy.” Victor cười đắc chí.

– Vivian, con bé ở đâu? – Victor quay ngoắt sang nhìn Angela với đôi mắt mở to.

– Phía bên kia, mà… – Chưa kịp nói gì anh đã chạy vụt đi mà không thèm nghe cô nói nốt câu.

Nhìn bộ dạng lúc này của anh, Angela thật sự chẳng vui thích gì, dường như chính sự quan tâm của anh dành cho Vivian đã khiến cô ngứa mắt, khó chịu.

“Victor, hãy lo cho bản thân anh trước đi.” Angela bĩu môi, ánh mắt giận dỗi hướng về phía bóng lưng người đàn ông đang chạy đi.
– Ăn đi không đói. – Omega lên tiếng.

Tuy nhiên Erena vẫn chẳng hề ngẩng mặt lên.

– Hai tay xích sau lưng thế này sao ăn? Coi tôi là chó à? – Ngữ điệu kênh kiệu ấy của Erena phát ra từ khuôn miệng nhỏ xinh, lúc này cô mới ngước đôi mắt đầy sát khí ấy lên mà nhìn cậu.

Omega nhìn cô một hồi, bèn chẹp miệng đặt khay đồ ăn sang một bên, liền loay hoay tháo xích ở cổ tay cô, khóa chúng lại phía trước.

– Dù gì cậu cũng vô hại, thế này chắc không sao. – Hắn nhìn cô rồi tự cười một mình, Erena cắn chặt môi, cảm tưởng như hắn đang khinh thường cô ra mặt.

Hai tay cô bị trói lại với nhau bởi một sợi dây xích dài khoảng 20-25cm nhưng cánh tay thì đã di chuyển được, đôi bàn tay đặt nhẹ lên đùi, cô đưa mắt nhìn xuống chúng mà ngẫm nghĩ.

Những câu nói và thái độ ban nãy của Omega và tên Beta ngang ngược kia cứ bủa vây trong tâm trí cô, hàm răng nghiến ken két lại, không khí quanh cô chứa đầy hận thù.

– Cậu nên kết thúc chuyện này sớm đi, cứ như vậy cũng chẳng đi đến đâu. – Omega xoay qua xoay lại chiếc chìa khóa trên tay, ngắm nghía một hồi, miệng chem chép nói.

– Tên khốn nạn đó cũng chẳng sống được lâu đâu. – Cậu ta thẳng thừng nói một câu mà như đánh thẳng vào tâm lí cô khiến cô giật mình, đôi mắt sắc bén ngước lên nhìn hắn.

Đúng lúc này, chiếc chìa khóa rơi xuống đất một cái “keng”, Omega cúi xuống lượm.

Bất chợt sợi dây xích choàng qua cổ anh và kéo mạnh ra sau, Omega giật mình phản kháng.

Một tay cậu bám vào sợi dây xích trên cổ mình, cố gắng kéo ra, tay còn lại vòng ngược ra sau, với với lấy tóc cô mà giật.

– E… Erena! – Hắn gằn giọng nói trong sự tức giận, tay liên tục giật mạnh mái tóc dài ấy, tuy nhiên cô vẫn cắn răng chịu đựng mà kéo mạnh.

Những đường gân trên tay cô nổi đầy lên cho thấy sự quyết tâm vô cùng của cô gái trẻ, hai hàm răng nghiến lại, sức lực dồn cả vào tay.

Omega yếu dần đi, không khí không thể hít vào được nữa, đôi tay dừng lại, buông thõng, đôi mắt vẫn mở to.

Erena buông sợi dây xích khỏi cổ hắn, cơ thể to lớn ấy đổ ấm xuống sàn bê tông, cô với tay lấy chiếc chìa khóa dưới đất mà tự giải thoát bản thân khỏi xiềng xích.

Cô chập chững đứng dậy, mặt mũi lấm lem, tóc tai rũ rượi, ánh mắt cô nhìn xuống hắn đầy sợ hãi rồi nhìn xuống hai tay.

Bằng chính đôi tay này, cô đã giết hắn, một người bạn cũ, một người bạn tốt.

Đồng tử cô giãn ra, hai tay run lẩy bẩy, thực chất vẫn chưa dám đối mặt với sự thật rằng, đây là lần đầu tiên cô giết người.

Hoảng sợ tột độ, khóe mi cô ươn ướt, lúc này hình bóng người đàn ông ấy bỗng hiện ra trong đầu cô.

“Em làm thế này… có đúng không?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.